Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà đấu trường Khai Hoang Giác là nơi làm ăn, tộc Lục Nhĩ Mi Hầu cho dù có cường thế đến đâu thì cũng tuyệt đối không tùy tiện khai chiến, làm ăn khiêm tốn mới là tốt nhất, có thể tránh khỏi đại chiến đổ máu thì nhất định sẽ không làm ra bạo động.
Cho nên, lúc này sắc mặt của Mi Hồng không khỏi cứng đờ, thời khắc mấu chốt, vẫn là để người thừa kế của gia tộc tiểu cổ đông – Từ Khôn xuất hiện, tận lực giữ cho mình nụ cười thân thiện.
“Ba vị huynh đệ, sao lại động ra hỏa khí lớn như thế, hoàn toàn không đến mức đó a, ta cảm thấy chúng ta là đồng loại, vẫn nên ngồi xuống nói chuyện hòa thuận mới đúng, sau này còn có thể hợp tác a!”
Sau khi Mi Hồng nghe Từ Khôn nói vậy, tính tình nóng nảy của chính mình cũng dập tắt, không khỏi lộ ra nét cười nhạt, lên tiếng: “Ba vị huynh đệ thật khí phách, bản thân ta rất thưởng thức người như các vị, rất phù hợp với tính cách của ta, nam nhân chân chính phải như thế, gặp chuyện không nao núng!”
Mái tóc vàng của hắn ta rực rỡ, phát ra ánh sáng chói mắt, gương mặt trắng nõn, ánh mắt sắc bén, tướng mạo cực kỳ tuấn lãng, cười cười đưa tay ra hiệu, ý mời đám lão Cổ đến chỗ khách quý, phải nâng cốc chúc mừng một phen, mời bọn họ xem trận quyết đấu của các đấu sĩ ở Khai Hoang Giác.
“Ừm, mời!” Lão Cổ rất có phong phạm, bước về phía trước, lão không hề dề dà, cũng không cắn chết không buông.
Đám Sở Phong và Đông Đại Hổ tất nhiên sẽ sánh vai với lão.
Đám người đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt, ba vị thiếu niên này quả thực là bá chủ một vùng, là đế hoàng trong số mãnh long, quá cường hãn, cứ như vậy liền khiến cho đấu trường Khai Hoang Giác thỏa hiệp rồi?
Chẳng qua thì ai ai cũng không thể không phục, bởi vì đám Thần Vương sau lưng ba thiếu niên kia vẫn còn đang tăng thêm, nháy mắt lại nhiều thêm gần chục vị, thực sự khiến người ta hoa cả mắt, đúng là đáng sợ!
Thế nhưng trên đường đi, Cổ Trần Hải lại nhìn về phía một tấm áp phích, thái độ lập tức chuyển thành phẫn nộ, nói: “Đây là kẻ nào?!”
Người nọ dĩ nhiên chính là Nguyên Ma, nửa thân trên màu đồng cổ đang lõa thể, thân thể ở trong lồng sắt, là một trong số những nô lệ của đấu trường Khai Hoang Giác tối hôm nay.
“A, người này a, là một tên tiện nô mà thôi, hơn nữa trông tất giống loại đến từ âm gian.” Từ Khôn lễ độ mà đáp lại, giới thiệu như thế.
“Ngươi muốn chết!” Lão Cổ giận dữ.
Trong lòng Từ Khôn lập tức có hàng ngàn thần thú gào thét chạy qua, con mợ nó, nói trở mặt liền trở mặt, ngươi không phải đã cường thế quá mức rồi?
Trong lòng Đông Đại Hổ và Sở Phong cũng nhảy lên, trong âm thầm muốn nói lão Cổ hãy giữ chừng mực, cứu người quan trọng hơn, đừng có diễn quá.
“Ngươi có ý gì?!” Mi Hồng cũng nổi giận, thân là hậu đại của sinh vật hỗn độn, huyết thống hắn ta cực kỳ khủng bố, thế gian khó tìm, bởi vậy lúc này hơi bị chọc giận.
“Con của ta a, ngươi chết đi bao nhiêu năm, ngày hôm nay lại có thể nhìn thấy một người ở đây giống ngươi như đúc!” Lão Cổ khóc lớn.
Sở Phong và Đông Đại Hổ không khỏi trợn tròn mắt, sau đó tức muốn bốc khói, cái tên khốn lão Cổ này khi cứu người cũng muốn chiếm tiện nghi của hai người bọn hắn? Phải biết là bọn hắn và Nguyên Ma là ngang hàng phải lứa.
“Ngươi mới bao lớn a!” Mi Hồng lạnh giọng nói.
“Lão phu phản lão hoàn đồng, luyện được công pháp đặc thù!” Lão Cổ cả giận nói, sau đó con mắt liền có lệ nóng rơi xuống, có đôi có cặp, nhìn chằm chằm áp phích thật lâu không nói.
“Thôi đi lão Cổ!” Đông Đại Hổ âm thầm nhắc nhở.
“Không quá đâu, thật sự giống con ta mà, trước kia làm sao lại không chú ý đến, ôi con ơi!” Lão Cổ gào thét.
Sau đó, mọi người trông thấy một đám nam tử vạm vỡ đều là Thần Vương phong tỏa đại sảnh của yến hội, thần vương Thao Thiết hô lớn: “Chủ thượng, muốn giết sạch sao?!”
Đám người lập tức rùng mình, kẻ tàn nhẫn này từ đâu đến, cũng quá con mợ nó tà tính rồi!
Tà tính cực độ, hai bên đều đã làm hòa cả, bây giờ lại bất ngờ muốn trở mặt, muốn giết sạch tất cả mọi người ở nơi này, thật sự là cường bá đến rối tinh rối mù!
Phải biết nơi này chính là sân nhà của Lục Nhĩ Mi Hầu, là đấu trường mà gia tộc của bọn họ mở ra, ba vị thiếu niên kia rốt cuộc là ai, đến từ nơi nào? Tất cả mọi người không khỏi lạnh sống lưng.
“Được rồi, chúng ta cũng không phải người không nói đạo lý, lần này sai không ở bọn họ.” Lão Cổ thở dài, khoát khoát tay áo.
Ngươi mà cũng là người biết nói đạo lý? Rất nhiều người nghe xong đều cạn lời, ngay cả Từ Khôn bên cạnh cũng tức đến nỗi cái mũi cũng sắp lệch, ban nãy là kẻ nào lật mặt liền lật mặt, muốn giết người a.
Chi có điều, loại thái độ này cũng khiến rất nhiều người đem trái tim sắp trào lên tận cổ của mình nuốt lại vào bụng, giống như nghe được tiếng thiên âm, không còn sợ hãi và khẩn trương nữa.
Nếu không thì, một đám đại hán cao lớn vạm vỡ sau lưng ba thiếu niên kia đều giống như một đám Thần Vương lưu manh, thực khiến người ta sợ hãi không thôi, mỗi một Thần Vương bên trong đều mặc áo giáp lạnh băng, bên ngoài lại là lễ phục sang quý, trong tay cầm theo Đại Khảm Đao đỏ tươi, còn mang theo Lang Nha Bổng đang nhỏ máu, vừa nhìn đã biết bọn họ mới trở về từ chiến trường, sát tính rất nồng đậm.
Đồng thời, cũng có Thần Vương từ đầu đến cuối vẫn hào hoa phong nhã, tương đối đoan chính, trên mặt là nụ cười mỉm, thế nhưng lúc cãi nhau không được liền có thể lập tức biến thân! Ví dụ như, vừa nãy một vị Thần Vương cười rất nho nhã, thế nhưng thoáng một cái đã khiến bộ lễ phục nổ tung, hóa thành một con hung thú có vảy giáp lạnh lẽo như sắt thép, lệ khí ngập trời!
Tất nhiên, từ đầu đến cuối cũng có người không thay đổi, ví dụ như vị Thần Vương của tộc Thái Cổ Mãng Ngưu – tráng hán đang ngậm xì gà, cái đầu rất lớn, còn đang lắc lư hai chiếc sừng thô to, dáng vẻ giống hệt một lão vô lại, thái độ cà lơ phất phơ nhưng lại rất ác liệt, mở miệng sẽ có một ngụm khói bay thẳng đến mặt người đối diện, từ đó bắt đầu khiêu khích, căn bản chưa từng thay đổi, từ đầu đến cuối đều như vậy.
Đều là loại người gì vậy a? Khách quý trong hiện trường đều im lặng không biết nói gì, quả thực là một đám đại gia không thể chọc vào!
“Nếu như là hiểu lầm, vậy liền không có gì.” Từ Khôn tức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng chỉ có thể nén lại vào trong, nếu thực sự lấy cứng đối cứng với đám người này đến cùng, xét thấy loại tính cách khốn nạn của đối phương, quả nhiên không thể chọc vào.