Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hiểu lầm đã sáng tỏ, mời đi bên này.” Mi Hồng lên tiếng, nhưng nội tâm hắn ta không thoải mái chút nào, nhất tộc Lục Nhĩ Mi Hầu sợ người nào chứ, vẫn luôn chiến đấu đến tinh không nổ tung, hỗn độn sụp đổ, là sinh vật có huyết thống Thiên Tiên vô địch, không ngờ ngày hôm nay lại phải nuốt giận vào trong.
Tất nhiên, hắn ta cũng đem những thứ này như một loại tu hành, tính tình tộc nhân của bọn họ quá mức nóng nảy, nếu như có thể nhịn không phát hỏa trong một số chuyện, đó chính là rèn luyện tâm tính.
“Mời!” Lão Cổ cũng gật đầu, lúc này lại tỏ ra cực kỳ hiểu rõ phải trái, rất văn nhã, đưa tay ra hiệu mời Từ Khôn và Mi Hồng.
Người ở hiện trường đều không còn gì để nói, bởi vì sau đó bọn họ trông thấy hai bên trò chuyện thật vui, giống như vừa thấy đã thân, rất có xu thế sao chúng ta hiểu nhau thế mà bây giờ mới gặp nhau, tán gẫu đến khí thế ngất trời.
Đến sảnh của yến hội khách quý, nơi này là một tòa động phủ, bố trí thuộc về hướng mở ra, khiến người ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều ngọn núi xinh đẹp trong đó, tinh khí lượn lờ, tươi sáng rực rỡ, hơn nữa còn có các loại đình đài lầu các, thác vàng suối bạc, cực kỳ bao la hùng vĩ.
Mà tất cả cảnh đẹp đều ở chỗ một tòa cao ốc, thực sự là siêu nhiên, bên trong có càn khôn, còn có tạo hóa, không phải là thứ mà tiến hóa giả bình thường có thể tưởng tượng được.
Một tòa lầu lớn mà thôi, thế nhưng mỗi một gian phòng lại là một động phủ độc lập không giống nhau.
Mấy người Trần Ngọc và Liễu Vân đều rất căng thẳng, cực kỳ lo lắng và run sợ, bởi vì trước đó bọn họ đã trêu chọc ba vị thiếu niên kia, lúc này người ta lại tiến vào lầu khách quý, ngay cả chủ nhân của nơi này – Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đích thân đi cùng, đủ để thấy ba thiếu niên kia kinh người cỡ nào.
Các nàng âm thầm hối hận không thôi, thực sự không nên nhiều chuyện mà, trong lúc nhất thời tự cao đã chế nhạo đám dế nhũi gặp trúng trên đường, không ngờ lại chọc phải loại nhân vậy như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy khủng hoảng tâm lý, sợ lão Cổ sẽ bắt các nàng về tính sổ.
“Nếu Cổ huynh đã nói vị đấu sĩ giác kia giống đứa con đã chết của mình, vậy ta liền để cho người mang đến. sau đó chuyển giao cho ngươi, ngươi cũng đừng thương tâm quá.”
Từ Khôn chọn lúc mà lên tiếng, nhắc đến việc tặng Nguyên Ma cho ba người bọn họ, muốn dựng mối quan hệ tốt giữa hai bên, loại chuyện này rất ít thấy, không ngờ y lại nhượng bộ cúi đầu.
Lão Cổ và Sở Phong đều mỉm cười, Từ Khôn này rất biết làm người, loại thái độ này không khỏi khiến tâm tình người ta thoải mái.
Thế nhưng ấm lạnh tự biết (1), hai người Từ Khôn và Mi Hầu đến tột cùng có thoải mái hay không thì chưa chắc đã có thể xác định.
(1)Ấm lạnh tự biết: Nhiệt độ của nước chỉ những người uống nó mới biết. Ban đầu nó là một thuật ngữ Phật giáo, dùng để chỉ niềm tin và sự hiểu biết về Phật giáo mà chỉ ai mới biết rõ ràng. Sau này đề cập đến kinh nghiệm cá nhân, tâm trạng và hoàn cảnh, hay dở tự biết, vui buồn tự biết.
Thời gian không lâu sau, Nguyên Ma được người ta mang đến, ngay cả lồng sắt cũng được di chuyển theo vào đại sảnh yến hội, có thể thấy được trên chân tay của hắn ta đều bị một loại dây xích kim loại thô to đặc biệt nào đó cột lại, bị giam cầm.
“Nguyên Ma, ngươi vốn dĩ chỉ là một nô lệ đê tiện đến từ tiểu âm gian, sớm muộn cũng sẽ chết ở nơi này, chết trong lồng sắt, nhưng hôm nay gặp được quý nhân rất thưởng thức ngươi, chúng ta có tâm hoàn thành nguyện vọng của khách quý, tặng ngươi cho bọn họ, để ngươi được giải thoát.”
Mi Hồng lên tiếng, mặc dù tính tình lúc này của hắn ta không rất tốt, nhưng một vài lời xã giao vẫn có thể nói đôi câu.
Thế nhưng những lời này rơi vào tai hai người Sở Phong và Đông Đại Hổ thì lại chẳng đáng thưởng thức tẹo nào, cái gì mà tên nô lệ đê tiện đến từ tiểu âm gian, loại xưng hô như thế khiến bọn hắn quá ghê tởm, âm thầm phẫn nộ.
Chẳng qua thì cẩn thận nghĩ lại, vẫn đừng nên khiến mọi chuyện trở nên phức tạp quá, có thể không xảy ra huyết chiến, người ta ôn hòa vui vẻ giao Nguyên Ma cho bọn hắn đã là không tồi rồi.
Tất nhiên, đây là cách nghĩ đơn phương của đám Sở Phong, còn Mi Hồng và Từ Khôn thì lại không cảm thấy chuyện xảy ra trong tiệc tối lại ôn hòa bình thản, theo bọn họ thấy, đám người này chính là một lũ đại lưu manh, một đám Thần Vương không có liêm sỉ, có chủ nhân như vậy ắt sẽ có đám Thần Vương như thế.
“Không, ta không tiếp nhận đề nghị chuyển giao cho người khác như vậy!”
Nguyên Ma lên tiếng phá vỡ bầu không khí hữu hảo trong hiện trường, vậy mà lại nói những lời như thế, rất đột ngột, khiến người ta sửng sốt không thôi, lại có chút khó mà hiểu nổi, đây chính là cơ hội hiếm có để thoát khỏi nô tịch a, vậy mà hắn ta lại cự tuyệt?
Có phải đầu óc bị Thái Cổ Mãng đá trúng rồi không?
“Ngươi biết bản thân đang nói cái gì không?!” Từ Khôn lạnh lùng lên tiếng, thái độ của y với người khác cực kỳ nhẹ nhàng, mười phần thân thiện cùng văn nhã, thế nhưng khi đối mặt với nô lệ, thái độ lại lãnh khốc không gì sánh được, sắc mặt khiến người ta rét lạnh.
“Ta tất nhiên biết mình đang nói cái gì!” Thái độ của Nguyên Ma không hề thay đổi, không phục tùng ý chí của cổ đông đấu trường.
“Con của ta ơi, giống như nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh cứng đầu của nó lúc tuổi trẻ bồng bột vậy, giống y như đúc, đây là chuyển thế thân của con sao?” Lão Cổ nước mắt lưng tròng, đẫm lệ nhìn Nguyên Ma, ngay cả hai tay đưa ra cũng run rẩy.
Ngay cả Sở Phong và Đông Đại Hổ đều đơ mặt, lão Cổ rốt cuộc là giả vờ, hay là thật sự nhớ đến chuyện thương tâm rồi?
“Thật sự, ta quả thực có một đứa con trai, thiên phú kỳ giai, kiêu ngạo mà dã tính, nhưng đã từ biệt vĩnh viễn ở thời tiền sử, nếu như ta đuổi theo chuyển thế của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ở âm gian, vậy thì chắc chắn sẽ có khả năng đứa trẻ kia cũng có thể tái sinh trong mảnh âm thổ đó!”
Những lời này của lão Cổ tất nhiên là dùng thần thức âm thầm truyền qua, là hội thoại bí mật của ba người bọn hắn, người ngoài không có khả năng biết được.
Đông Đại Hổ nói: “Lão Cổ, ngươi thật giỏi a, ngay cả con trai đều có mà còn muốn theo đuổi mỹ nhân đệ nhất dương gian, sau cùng còn trình diễn một màn cướp bóc trắng trợn, ngươi thực sự là một lão già không biết xấu hổ!”
“Mi thì hiểu cái gì, thành gia lập nghiệp, bản thân không muốn cưới cũng không được, các tộc chủ động muốn kết thông gia với ngươi, không tiếp nhận chính là đắc tội với người, lão phu còn biện pháp nào sao!” Lão Cổ không phục nói lại.