Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt Mi Hồng cũng âm trầm lạnh băng, vốn tưởng có người dám đối chọi gay gắt với nhất mạch Lục Nhĩ Mi Hầu, kết quả lại là hù dọa người!
Mấy tiến hóa giả ở đây vốn dĩ đang có tâm tình tốt như Trần Ngọc, Liễu Vân,... lúc này tâm tình lại càng thêm vui vẻ, áp lực lập tức biến mất, hóa ra ba vị thiếu niên kia đều là rau muống, là hàng giả, căn bản không có căn cơ dọa người, lúc trước không khỏi khiến các nàng sợ hãi một phen.
Trong lúc nhất thời, hướng gió lập tức thay đổi!
Người Mạc gia cười lạnh, lên tiếng: “Thực sự cho rằng con chó con mèo tùy tiện nhảy ra có thể khiêu khích Mạc gia? Chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi, phải biết là khiêu khích ngoài miệng, tính mệnh sẽ rất thảm đó!”
“Ta chờ xem, ngày mai kẻ nào dám xuất hiện, kẻ nào dám đến cửa Mạc gia ta? Mạc gia tộc Dị Hoang chờ các ngươi đến!”
Những lời này lại càng thể hiện rõ bá khí của bọn họ, ngồi chờ Cơ Đại Đức đến cửa, trong lạnh nhạt còn mang theo khinh thường, cho rằng hắn sẽ không mời nổi cường giả nào đến cửa!
“Nên nói đều nói xong rồi đi, khoe khoang xong uy phong của Mạc gia rồi chứ?” Cơ Đại Đức lên tiếng, đối khẩu đến cùng, không luống cuồng hay sợ hãi một chút nào.
“Đều chịu đựng tối nay đi, hửng đông ta sẽ mang mười vạn đại quân đến đạp nát Mạc gia, không diệt các người thì diệt ai?!” Dáng vẻ Sở Phong rất cuồng, muốn chờ đến khi trời sáng, mang theo mười vạn đại quân tiến đánh Mạc gia.
“Ta thề, không giết được Thiên Tôn của các ngươi, không khiến các ngươi máu chảy thành sông thì ta đây không tên là Cơ Đại Đức, chuyện này còn chưa có xong đâu!” Sở Phong quát lớn.
Hai bên đều rất hăng máu, tất nhiên dẫn đến sóng to gió lớn, chính là ngày mai, dương gian đến tột cùng sẽ một trận xảy ra biến cố đổ máu, hay là Cơ Đại Đức sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, đều có thể thấy rõ ràng.
Chẳng qua thì hiện trường tiệc tối cũng có rất nhiều người cảm thấy không thoải mái, cho rằng bản thân bị Cơ Đại Đức và lão Cổ đùa giỡn, vậy mà lại là đồ giả mạo!
Ba tên nhãi con tiểu tử này dám mạo xưng là sói vẫy đuôi lớn?
“Hắc, ta cảm thấy tên Cơ Đại Đức kia nhất định sẽ bị dọa đến tè ra quần, ngày hôm nay sau khi bị dọa bỏ chạy trối chết, khẳng định không dám xuất hiện nữa, ngày mai không có khả năng xảy ra đại chiến.
“Ta cũng cho là như vậy, dương gian có mấy ai dám tùy tiện khai chiến với vương tộc Dị Hoang chứ, loại quyết đấu kinh thiên kia, có mấy nhà có thể thong dong thừa nhận?”
Mọi người đều xôn xao nghị luận.
Tin tức này tất nhiên cũng truyền ra ngoại giới, nơi nơi đều nắm rõ, dẫn đến sự bàn tán sôi nổi.
Cũng có người nhỏ giọng lên tiếng, nói ngộ nhỡ Cơ Đại Đức mời được người của tổ chức kia ra tay thì phải làm sao, nói không chừng thực sự dám tấn công.
Người Mạc gia cười lạnh, hơn nữa còn có một vị danh túc đích thân đứng ra, cố ý vạch trần khuyết điểm, nhắc đến tấm Hắc Đế Lệnh kia.
“Loại lệnh bài màu đen này chính xác có chút cổ quái, thế thể điều động những cổ lão của tổ chức kia, nhưng mà, các ngươi biết không? Hắc Đế Lệnh, cả thế gian cũng khó tìm được một hai miếng, vận khí của hắn cũng đủ nhiều cho nên mới có được một tấm, nhưng chắc chắn không có khả năng có miếng thứ hai!”
Vị danh túc nọ của Mạc gia lên tiếng, ngôn ngữ khẳng định, rất bệ vệ tự tin, thần thái tương đối thả lỏng, không cảm thấy là chuyện gì to tát.
Lão Cổ im lặng không lên tiếng, lấy tay vuốt ve một đống lệnh bài trước người, cảm xúc ấm áp này, hơn nữa còn rất đủ đầy... ít nhất cũng phải bốn trăm, năm trăm miếng!
“Nhiều như này biết dùng thế nào a?” Lão nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cổ Trần Hải đã dùng thần thức để quét quam trực tiếp cho ra một con số chính xác, chỗ này có tất cả năm trăm lẻ sáu khối lệnh bài!
Con số này khiến ngay cả lão Cổ cũng không biết nói gì cho phải, năm đó rốt cuộc là bản thân lão đã tham lam cỡ nào a, vậy mà lại chuẩn bị nhiều như thế.
Lão Cổ nói: “Tên cháu trai kia nói ta chỉ có một khối? Trở lại ta không ném ra một trăm tám mươi miếng đập chết lão, không hù chết lão thì không được!”
Hai mắt Đông Đại Hổ tràn đầy ý cười, giống hệt như một đóa cốt hoa, âm thanh xán lạn mà nói: “Lão Cổ, lát nữa ta giúp ngươi nện một trăm khối, chụp chết bọn chúng!”
Sở Phong cũng im lặng, một đống lệnh bài lớn như thế, nếu như thật sự bại lộ, tuyệt đối sẽ có người phải trợn mắt há miệng, bị dọa mất nửa cái mạng.
Ngay cả tổ chức kia đoán chừng đều ngốc lăng, nhiều lệnh bài xuất thế như vậy, có thể điều động bọn họ hơn năm trăm lần, tương đương với việc nắm trong tay loại thế lực hắc ám đó, trở thành chủ nhân của tổ chức.
Những lệnh bài này tổng cộng phân làm bốn loại, một loại màu tím óng ánh, một loại là bạch quang hừng hực, một loại là ráng đỏ lưu chuyển, một loại lại đen thùi lùi.
Trong đó, loại lệnh bài màu đen có cấp bậc thấp nhất, thế nhưng đã có thể triệu hoán Thần Vương, cẩn thận nghĩ lại, còn những ba loại nữa, nếu đúng như những gì bọn hắn đang nghĩ, vậy quả thực có chút khủng bố.
Sở Phong nói: “Lão Cổ, không thể nói, nhiều lệnh bài như vậy, ngày mai ngươi ít nhất cũng phải cho ta đập ta mười tám miếng, tốt nhất nên mời đến tiến hóa giả cứu cực, nếu như có thể huyết tẩy Mạc gia thì không thể nào tốt hơn!”
Lão Cổ dùng ngôn từ chính nghĩa mà từ chối: “Nghĩ cái gì đâu? Đây đều là tâm huyết của ta, là tinh anh mà lão huynh đệ từng bồi dưỡng ra, thậm chí còn có một vài lão huynh đệ vẫn còn sống đó, ngươi định để bọn họ liều mạng với Nhân Vương thế gia của tộc Dị Hoang? Quá khốc liệt, làm sao ta có thể nhẫn tâm!”
“Ngươi thôi đi!” Sở Phong trợn trắng mắt.
Làm sao hắn lại không biết, lão Cổ thực ra là không dám dùng những lệnh bài có đẳng cấp cao hơn kia, sợ có người phản bội, chỉ đợi lão phục sinh rồi xuất hiện, giăng lưới đợi sẵn.
“Ai!” Lão Cổ thở dài, âm thầm nói nhỏ, vành mắt lại hơi hơi đỏ lên, nói: “Nếu như lão huynh đệ chân chính vẫn còn sống, bọn họ khẳng định sẽ vì ta mà đổ máu đổ lệ, cho dù có phải vứt bỏ mạng sống của chính mình cũng sẽ chiến đấu vì ta!”
Nói đến đây, lão Cổ lại thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ta không sợ tâm người thay đổi, mà là sợ tổ chức này căn bản không phải là thứ ta lưu lại.”
Có ý gì chứ? Đông Đại Hổ kinh ngạc, lại có chút nghi hoặc nhìn lão.
“Ta để lại mười mấy tổ chức, kết quả những cái khác đều bị người diệt vong, chỉ còn dư lại một tổ chức này. Ta rốt cuộc nên tin tưởng hay là nên nghi ngờ đây?” Lão Cổ than thở.