Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2424 - Chương 2424: Mất Hết Hứng Thú (2)

Thánh Khư Chương 2424: Mất hết hứng thú (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nghe lão Cổ nói như vậy, đến Sở Phong cũng thấy giật mình. Tiên tử ở thần miếu quả nhiên dũng mãnh, còn lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng.

Cần biết, để lão Cổ có thể nói là một sự sống tầm cỡ đại nhân vật thì chắc chắn là vô cùng trái với lẽ trời.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Phong ngẩn người.

Thật lâu về sau, hắn mới nói với lão Cổ: “Nghe lời ngươi nói lúc nãy, ta bỗng nhiên có chút mất hết hứng thú. Hiện tại giao chiến với Mạc gia thật sự không có ý nghĩa gì, chờ thực lực của ta đủ mạnh rồi trực tiếp giết vào Mạc gia là được!”

Chỗ dựa lúc này của hắn đều là ngoại vật và lực lượng từ bên ngoài, nhưng chính hắn lại quá yếu ớt.

“Đi, ta muốn đi tu luyện! Lần sau ta phải dựa vào thực lực của chính mình để vùng lên, quét sạch tất cả kẻ địch!” Hắn cảm thấy nên thay đổi hành động.

Tiên tử ở thần miếu phải đối mặt với loại kẻ địch nào chứ? Chính là thợ săn Luân Hồi!

So sánh với tiên tử ở thần miếu, kẻ địch Nhân Vương Mạc gia của hắn vẫn còn kém xa.

Thế gian này nước quá sâu, Vũ Phong Tử còn sống đến tận lúc này chính là bá chủ thời tiền sử, sớm đã vô địch.

Còn có Lê Đạp kia nữa, y thật sự đã vẫn lạc sao? Cái chết từ thời tiền sử của y thật quá kỳ quặc, vốn là một kẻ ngông cuồng thống trị vùng đất lớn nhất ở đại địa Dương Gian, thế nhưng lại đột ngột qua đời vào một buổi sáng.

Còn có đại Tà Linh, con đường tiến hóa cùng với Thiên Tôn săn người ở một thế giới khác, cái nào cũng là sự tồn tại khủng bố, mạnh đến sâu không lường được.

“Hừm, ta cũng muốn đi. Lão phu muốn một mình đi tiến hóa.” Lão Cổ muốn một mình ra đi.

“Ta xem qua trên não vũ trụ thì biết được ở Dương Gian có một khu rừng hỗn độn, là nơi dừng chân của hổ Dị Hoang. Ta muốn đi xem một chút!” Hổ Đông Đại cũng đột nhiên nói ra ý kiến của mình.

“Lão Cổ, lên đường bình an, ta sẽ hoài niệm ngươi!” Hổ Đông Đại vỗ vai lão Cổ, bày ra bộ dạng đau thương tiễn đưa lão.

“Xuỳ, con mèo to nhà ngươi có biết nói chuyện không hả?” Lão Cổ ghét bỏ đáp lại. Sao lão có cảm giác như đang tên nọ đang tưởng nhớ người đã khuất thế này?

“Tình này ví thử sau còn nhớ,

Lúc đã tàn phai với tháng ngày!” (1)

Hổ Đông Đại gật gù tâm đắc, rơi vào vòng suy nghĩ luẩn quẩn của chính mình.

(1) Nguyên văn là "Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên", trích trong bài "Cẩm sắt" của nhà thơ Lý Thương Ẩn thời nhà Đường, bản dịch của Vanachi (thivien.net). Bài thơ nói về bản chất mộng ảo, mong manh của cuộc đời và tình yêu.

Lão Cổ môi hồng răng trắng, nhưng lúc này lại đang hùng hổ đạp Hổ Đông Đại, nói: “Cút, chớ có nói hươu nói vượn, đi tìm con cọp cái của ngươi ấy!”

"Gặp gỡ rồi cũng đến lúc chia ly. Chúng ta ăn một bữa chia tay nào.” Sở Phong thở dài, tự tay nướng một con gà rừng lớn có huyết thống chim Loan, còn hầm thêm vài con cá quý có tên là Tử Long bằng một cái vạc đồng.

Về phần rượu ngon, cũng được bày ra hơn mười hũ.

Giữa chốn đồng không mông quạnh, dựa vào núi non trùng điệp, kế bên vùng bình nguyên, ba người ngồi đối diện với nhau, vừa uống rượu vừa bàn bạc chuyện mai sau.

Hổ Dị Hoang là một tộc đàn cực kỳ mạnh, nhưng đến thời đại này thì hầu như đã tuyệt chủng cả rồi, khó mà tìm được một con.

Loại sinh vật này dám chiến đấu với cả thiên long, thậm chí còn dám ăn rồng, từ đó có thể thấy được năm đó bọn chúng đã huy hoàng đến chừng nào.

Nhưng chung quy nó vẫn được lai giống từ Bạch Hổ cùng Hắc Hổ biến dị, quá là hiếm có khó tìm, huyết mạch của hậu duệ rất không ổn định, con cháu khó có thể di truyền được loại huyết thống này.

Đây chính là điểm hạn chế của những bộ tộc quá mạnh, đều xuất hiện ngẫu nhiên, không có khả năng lâu bền.

“Chốn rừng rậm dừng chân của hổ Dị Hoang hiện tại chỉ còn là một mảnh di tích, đoán chừng đến mèo hoang cũng không có một con. Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Lão Cổ dặn dò.

Hổ Đông Đại gật đầu. Hắn chỉ nghĩ muốn đi đến nơi đó để thử tìm kiếm một phen, xem xem có còn chút bí điển tối cao nào của tộc hổ Dị Hoang còn sót lại hay không.

Sở Phong vỗ vai lão Cổ, lời lẽ thấm thía nói: “Lão Cổ, ngươi muốn đi đâu? Không phải thật sự muốn đi đào xác chết để ăn đấy chứ? Đều nghe nói Cửu U Kỳ nếu ăn được xác chết có từ mấy triệu năm trước thì có thể tiến hóa một cách nhanh chóng, nhưng ngươi vẫn nên ít ăn xác chết lại một chút đi. Nếu không, chờ đến khi ngươi đi theo ta leo lên đỉnh cao tiến hoá, nhìn xuống từng thời đại văn minh tiến hóa thì chuyện này sẽ là vết nhơ theo ngươi cả đời đấy.”

Hổ Đông Đại gật đầu, nói: “Đúng á! Ăn xác chết đã trăm triệu năm rồi thật là buồn nôn, tối thiểu là hàng tươi, nếu không cũng phải là Sashimi. Lão Cổ, khẩu vị của ngươi cũng đừng quá nặng!”

Lão Cổ bị hai người bọn họ nói vậy thì ăn thịt nướng cũng mất ngon, vị cũng kỳ kỳ nốt, nhất là nhìn thấy Sở Phong cắt từng miếng thịt rừng quý hiếm thì lại càng ghét bỏ.

“Ta là tiến hóa thần thánh có được hay không? Ta đã dị biến rồi. Thân là Đạo tộc Dị Hoang, ta còn cần phải ăn xác chết sao?!” Lão trầm mặt bác bỏ.

Hổ Đông Đại bĩu môi, nói: “Thôi thôi, tắt văn cho rồi. Lần trước ngươi ăn một quả Huyết Mạch Đại Xà Tộc rồi thiếu chút nữa biến thành một con rắn bự chảng, thế mà cũng nói là Đạo tộc Dị Hoang?”

Lão Cổ muốn đi đến một vài bí cảnh, tìm lại những đường lui mà lão đã chuẩn bị khi còn sống, đồng thời tìm lại dấu vết của đại ca lão ngày xưa. Lão thật có chút không tin= Lê Đạp đã thật sự qua đời.

“Ta thật hi vọng, đại ca ta chỉ là... giả chết, ve sầu thoát xác mà thôi.”

Khi lão say khướt rồi bỗng thốt ra lời như vậy, ngơ ngẩn đến xuất thần.

Sở Phong nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng cũng có chút rung động. Không lẽ là như thế thật?

Nếu Lê Đạp giả chết, vậy lúc ấy khẳng định đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra, ép hắn không thể không rời đi. Vậy cục diện lúc đó đáng sợ như thế nào, khiến cả Lê Đạp cũng phải tránh lui?

Suy nghĩ một cách cẩn thận thì chuyện đó chắc chắn là khủng bố đến cực hạn!

Thế nhưng, lão Cổ lại vẻ mặt tràn đầy bi thương nói: “Nhưng ta biết, đó là chuyện không có khả năng, kết cục đã định sẵn từ lâu rồi.”

“Không có chuyện gì là không có khả năng, ngươi thử lại suy nghĩ thêm một chút coi.” Sở Phong nói.

“Không thể nào! Trước đó rất lâu, đại ca từng có dạo tìm ta, bảo ta trông coi hồn đăng của huynh ấy, một khi nó tắt phải lập tức đào tẩu.” Lão Cổ thương cảm, nét mặt tràn đầy nỗi sầu bi.

Bình Luận (0)
Comment