Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2425 - Chương 2425: Trước Khi Đánh Vũ Phong Tử

Thánh Khư Chương 2425: Trước khi đánh Vũ Phong Tử

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thế gian này nếu có một vật không thể làm giả vậy chính là hồn đăng. Dù ngươi có là anh hùng lẫm liệt, bá chủ cái thế thì một khi chết đi, hồn đăng khẳng định sẽ bị dập tắt.

Hễ ngươi còn có một chút hi vọng sống, hồn đăng vẫn sẽ sáng, cùng lắm là cháy leo lét mà thôi.

Lão Cổ từng tận mắt thấy ngọn hồn đăng kia dập tắt, hơn nữa sau đó lão còn mang theo nó đào tẩu, trông coi thêm một vạn năm rồi mới chịu ngủ đông, ngủ đến tận thời đại này.

Hồn đăng đã dập tắt được một vạn năm, từ đầu đến cuối vẫn âm u tử khí, cuối cùng cây đèn còn trực tiếp tan rã, hóa thành một đống tro tàn, nghĩa là chuyển thế hay đầu thai cũng thất bại.

“Vạn kiếp không được siêu sinh a!” Lão Cổ đỏ hồng cả mắt.

Lão uống đến say khướt rồi, nói ra nỗi đau chất chứa chỗ sâu nhất trong lòng.

“Ồ, thì ra còn có thuyết pháp này. Chuyện này cũng có thể thôi diễn ra à?” Hổ Đông Đại giật mình.

“Hồn đăng này dùng một bí pháp đặc thù để luyện chế ra. Đại ca từng lo lắng có ngày thân tử đạo tiêu, lỡ như chuyển thế thì có thể dựa vào đèn này để tìm huynh ấy, kết quả... đèn cũng bị hủy rồi, chứng minh huynh ấy rốt cuộc không còn có thể xuất hiện trên thế gian.”

Sở Phong nói: “Được rồi, người chết như đèn tắt, chuyện này thật đúng là ứng với câu nói đó. Lão Cổ, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, ai cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình, đừng có lại trông cậy vào đại ca ngươi. Một kiếp này cứ để Sở ca ta che chở ngươi, cho ngươi làm lão nhị.”

“Cút mẹ ngươi đi!” Lão Cổ thu lại bi thương, trừng mắt nhìn hắn. Thằng trộm nhỏ này tuyệt đối không phải kẻ gì tốt.

Hổ Đông Đại mặt dày nghiêm mặt nói: “Lão Cổ, nếu không chúng ta đi theo ngươi lăn lộn cũng tốt, đào mấy cái kho báu mà đại ca ngươi khi còn sống lưu lại ấy.”

Sở Phong lắc đầu, nói: “Được rồi, vẫn là người nào tự đi đường người đấy đi. Về sau có cơ hội chúng ta lại tụ họp rồi cùng chia sẻ vận may của mình. Nếu cứ đi cùng một chỗ, lỡ như bị diệt cả đoàn luôn thì sao. Còn nữa, kẻ mạnh chân chính đều phải tự bước đi trên con đường của mình, nếu vẫn cứ mong đợi các loại cơ duyên cùng vận khí thì kết quả cuối cùng chỉ là một cọng giá đỗ trồng trong nhà kính thôi, sớm muộn cũng bị người ta vỗ chết chỉ bằng một tay!”

Lão Cổ kinh ngạc, nói: “Ngươi làm sao lại quyết đoán như vậy? Nghe lời này của ngươi ý là muốn đi tu luyện một sống một chết sao?”

Sở Phong quả quyết gật đầu, nói: “Không sai, ta muốn đến một phương huyết chiến thiên hạ, sống được thì trên cả rồng, chết đi không bằng sâu kiến. Chờ ta lại xuất thế ắt sẽ vô địch thiên hạ, dù Vũ Phong Tử có tái xuất với bộ dạng trẻ trung bằng tuổi thì ta cũng sẽ đánh lão không còn manh giáp nào!"

Hai người kia líu lưỡi, đây là muốn lấy áp chế Vũ Phong Tử làm mục tiêu? Có chút biến thái!

“Không lẽ ngươi định luyện Thất Tử thân? Ta cho ngươi biết, chỗ ta cũng không có loại pháp môn kia đâu, luyện nó thì phải luyện chết cả chính mình đấy!”

Sở Phong nói: “Yên tâm, ta có con đường của ta, có Đạo của riêng mình. Muốn đánh Vũ Phong Tử đến người sống ta chết thì trước tiên cần phải lập cho mình một mục tiêu nhỏ. Đó là trong thời kỳ thiếu niên phải luyện cho được một thân thể cường hãn ngang bằng với những nhân vật lưu danh sử sách mà không cần sử dụng phấn hoa, dị quả, rèn luyện chính mình đạt đến cực hạn, hành tẩu trên thế gian như một vị Phật Đà!”

Con đường này từ xưa đến nay cũng chẳng mấy ai đi, đi được một cách thuận lợi lại ít càng thêm ít.

Hổ Đông Đại cùng lão Cổ cũng không khuyên được gì. Thằng nhóc này dã tâm quá lớn, há mồm đã nói muốn quyết đấu người chết ta sống với Vũ Phong Tử.

“Ngươi ấy à... suy nghĩ quá nhiều!” Lão Cổ nói.

“Ngươi xem thường ta đấy hả lão Cổ?” Sở Phong nghiêm giọng nói: “Thế gian này, ngoại trừ Vũ Phong Tử, còn có Đại Tà Linh, còn có sinh vật tiến hóa khiến cho đại ca ngươi cũng phải kiêng kị, cuối cùng phải chết không rõ ràng, cũng có thợ săn luân hồi thoát ly khỏi lẽ thường, càng có Đại Âm Gian, cùng với những việc bên ngoài đường luân hồi... Cao thủ hoàn toàn không thiếu, không định ra cho mình một mục tiêu sao được?”

“Mục tiêu của ngươi có hơi lớn!” Lão Cổ lầu bầu nói.

“Ta đã nói rồi, trước định cho mình một mục tiêu nhỏ, trước khi quyết đấu với Vũ Phong Tử bằng tuổi mình, ta phải trở thành Phật Đà hành tẩu trên thế gian, không sử dụng phấn hoa cùng dị quả vẫn tu được thân thể vang dội cổ kim!”

Sở Phong cất cao giọng, sau đó lại nói: “Tên của mục tiêu nhỏ này sẽ là “nhiệm vụ trước khi đánh Vũ Phong Tử”!”

Dù là Hổ Đông Đại hay lão Cổ đều rất muốn mắng một tiếng: Sở ngông cuồng!

Sở Phong đứng dậy, nói: “Tốt lắm, cũng đã đến lúc lên đường rồi. Chỗ mà ta muốn đi nhất định sẽ vang dội cổ kim. Chờ khi ta lấy tên thật Sở Phong gặp lại nhau cũng là lúc ta quét sạch kẻ địch ở Dương Gian!”

“Ta nên để tổ chức kia chìm xuống một thời gian hay vẫn tiếp tục nhằm vào Mạc gia?” Lão Cổ một trận rối rắm.

Trước khi chia tay, lão hỏi đến vấn đề này.

Cho đến bây giờ, lão vẫn còn chưa nhìn ra nền tảng của tổ chức này, không biết đã xuất hiện vấn đề gì hay chưa, cũng không có chút chứng cứ nào để suy luận.

Để bọn họ ra tay cũng chỉ là muốn kiểm nghiệm, từ đó xem thử tổ chức này đến cùng là như thế nào.

Nhưng chỉ một lần ra tay căn bản nhìn không ra cái gì, đối phương vẫn rất quy củ thực hiện ước định thời tiền sử.

Hổ Đông Đại nói: “Sau này chúng ta phải làm thế nào? Đối chọi gay gắt cũng có chút khó khăn, với lại, chung quy vẫn là diệt không xong Mạc gia.”

Sở Phong nói: “Ừm, kỳ thật ngay cả Mạc gia cũng đang rất đau đầu. Lần này bọn họ bị thiệt lớn, uy danh thì tổn hại. Cứ thế mãi, bọn họ cũng sẽ sứt đầu mẻ trán, thậm chí là sợ hãi.”

Đây là sự thật, mỗi lần đều hô hào phải truy lùng cho bằng được, kết quả lại không làm gì được Cơ Đại Đức, ngược lại còn bị hắn tìm người xử lý hai vị nửa bước Thiên Tôn, bởi vậy bên tổn thất thảm trọng trong trận chiến này chính là Mạc gia.

Cái này không chỉ tính tổn thất ở mặt ngoài, mà "vầng hào quang hộ thể" vô hình của Mạc gia cũng bị xé rách, tạo thành một khe hở.

Mạc gia trước kia không ai dám trêu chọc, nhưng lúc này bọn họ lại bị người ta nhìn thấy chuyện mình bị một con quái long và một tên tiểu tử lông tóc mọc chưa đủ cũng có thể đánh vỡ lớp mạ vàng bảo hộ toàn thân, vậy người khác còn cần phải sợ bọn họ sao?

Bình Luận (0)
Comment