Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Để Mạc gia đi chết đi, tranh thủ dẫn dắt đến cục diện đàn sói bao vây cắn hổ!” Sở Phong lạnh giọng nói.
Hắn cảm thấy còn cần phải tiếp tục chuyện này. Bọn họ có thể phủi mông một cái rời đi, tự mình đi tôi luyện, rèn luyện bản thân, nhưng vẫn có thể để tổ chức kia của lão Cổ tiếp tục nhằm vào Mạc gia.
Thuận tiện lợi dụng cơ hội này để kiểm tra lề lối của tổ chức này, nhìn xem thử bọn họ đến tột cùng có phải vẫn khuynh hướng lão Cổ hay không.
Bọn họ vừa rời đi vùng núi này vừa trò chuyện, hướng về vùng hoang vắng mà đi.
Đồng thời, bọn họ cũng đang dùng não vũ trụ để hiểu rõ tình huống bên ngoài, xem thử có chuyện gì xảy ra hay không.
“Hửm, có người tạo áp lực. Mạc gia đây là liên thủ với người khác, hay là tìm được đồng minh đáng tin cậy?” Sở Phong biến đổi sắc mặt.
Rất nhanh, sắc mặt lão Cổ cũng âm trầm. Lão vừa mới nhận được tin của tổ chức kia, cũng nhìn thấy người ta bàn tán ầm ĩ về chuyện này trên diễn đàn Hắc Ám.
Mọi người lại được một phen xôn xao.
Một vài người đã ra tay.
Mạc gia tạo áp lực về phía thế giới hắc ám, tiến hành kháng nghị, chất vấn những kẻ dám cản trở, đi ám sát Dị Hoang tộc bọn họ đến cùng muốn làm cái gì?
Đây là đang thăm dò hay muốn khiêu khích toàn bộ Dị Hoang tộc?
Sau đó, một con khỉ già đại diện cho mạch Lục Nhĩ Mi Hầu sở hữu đấu trường xuất hiện. Lão ta có pháp lực thông thiên động địa, nghe đến là thấy rợn cả người, là một lão ngoan đồng nghe đồn đã chết từ rất lâu rồi!
Lão ta buông lời trách móc giới hắc ám lần này đã quá mức, muốn cắn nuốt các tộc lớn ở Dương Gian sao?
Tiếp theo, gia tộc của Sử Hoàng, một gia tộc có từ thời tiền sử cũng cử một lão tộc trưởng ra mặt, gây sức ép lên các tổ chức hắc ám, nói cho bọn họ biết không nên làm như thế.
Đồng thời, một vị Thái Thượng trưởng lão của Á Tiên Tộc là một cao thủ có thực lực đáng sợ cũng được Mạc gia mời ra khỏi đất tổ, giúp bọn họ ra mặt nói mấy lời với thế lực ngầm, thỉnh bọn họ từ bỏ việc này.
Sau đó, một sinh vật đáng sợ có tuổi thọ dài vô tận, là đệ tử thân truyền của Vũ Phong Tử, cũng là sư bá của Thái Vũ thiên tôn cũng đứng lên, chính thức đè nặng lên tổ chức hắc ám.
Đến đây thì chuyện không đơn giản rồi. Tương truyền, Vũ Phong Tử chính là một trong những chóp bu lớn nhất của phe hắc ám, dù hiện tại không rõ sống chết, cũng chẳng biết đi đâu, nhưng một đệ tử của lão ra mặt cũng đủ kinh người, khiến các phương phải kiêng kị.
Hơn nữa, sau đó không lâu, Dị Hoang tộc lại có vài vị nổi danh ra mặt, ví dụ như một người của Vương gia tộc, cũng ủng hộ Mạc gia, gửi lời đến những tổ chức hắc ám kia, khuyên bảo bọn họ không nên quá phận!
...
Trong phút chốc, mưa giông báo hiệu cơn bão sắp sửa ập đến!
Ngày hôm đó, không khí trên toàn bộ thế giới dường như cũng thay đổi. Tình thế đã nghịch chuyển, có rất nhiều thế lực và gia tộc lớn đều đứng ra ngăn cản thế lực hắc ám.
Tình huống gì thế này?
Sao gió lại lập tức đổi chiều rồi?
Sở Phong cùng lão Cổ đều có chút choáng váng, đồng thời sắc mặt tái xanh. Bọn họ mời thế lực ngầm ra tay, thế mà giờ lại bị người ta liên thủ chặn đánh.
Đám người này cũng quá độc tài, bọn họ không đụng chạm gì đến ích lợi của bọn họ, cũng không có trêu chọc bọn họ, kết quả bọn họ lại liên hợp lại, muốn nhằm vào đám Sở Phong?
“Khinh người quá đáng, ngang ngược quá phận! Bọn họ cùng nhau lên tiếng ủng hộ Mạc gia thế này là muốn liên hợp vây quét chúng ta sao ?”
Hổ Đông Đại lạnh giọng nói, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lão Cổ sắc mặt khó coi, nói: “Bọn họ vẫn chưa nói muốn vây quét chúng ta, chỉ là đang tạo áp lực, muốn chém đứt nguồn sức mạnh của chúng ta, không cho thế lực hắc ám lại ra tay.”
Sở Phong nhíu mày, nói: “Nói cho cùng, vẫn là do chúng ta đã đụng chạm đến ích lợi của bọn họ.”
Lão Cổ gật nhẹ đầu, lão đã hiểu rõ vì sao lại như thế.
Mấy người bọn họ là ai, trước mắt nhìn xem chính là mấy tên dã tu điển hình, không có bối cảnh gì lớn, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác làm cho một Dị Hoang tộc sứt đầu mẻ trán, khiến cho thế gia vương tộc vừa đổ máu vừa sụt giảm uy danh, gây ra ầm ĩ quá lớn.
Mới đầu, rất nhiều tộc mạnh vẫn còn đứng xem kịch, thậm chí còn nghĩ muốn giậu đổ bìm leo với Mạc gia. Thế nhưng, sau khi cẩn thận suy nghĩ, bọn họ lại cảm thấy hoảng sợ.
Tình huống như vậy giống như cái gì? Nó giống như đang mở ra chiếc hộp Pandora!
Chỉ hai tên tiểu tử tuyên bố treo thưởng mà thôi đã có thể rung chuyển được Dị Hoang tộc, chuyện này còn ra thể thống gì nữa. Nó đã phá vỡ lợi ích giai tầng vốn có, không phải là chuyện gì hay ho cả.
Sau này nếu như tất cả mọi người đều bắt chước theo, cũng dám điên cuồng như Cơ Đại Đức, vậy thì lợi ích giai tầng của tầng lớp trên đỉnh chóp sẽ như thế nào đây?
Giai tầng này làm sao lại không sợ cho được.
Tình cảnh của bọn họ sẽ rất bất ổn, địa vị của bọn họ sẽ khó giữ được, có thể bị lật đổ.
Như vậy sao được? Bọn hắn nhất định phải chặt đứt ý niệm của tất cả mọi người, không thể để cho mầm mống này sinh sôi và phát triển tươi tốt. Nếu thật đến tình trạng không thể vãn hồi, kẻ bị thương tổn chính là lợi ích của toàn bộ giai tầng này.
Vài chuyện dự đoán từ trước có thể sẽ xuất hiện!
Ví dụ, lỡ như có một dã tu ngoài ý muốn phát hiện một động phủ cổ xưa, nhờ đó hao hết thiên tài địa bảo, bằng bất cứ giá nào để mời thế lực hắc ám ra tay diệt trừ một tộc lớn nào đó. Tình huống này... mới nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
Hoặc nếu có một vài gia tộc lực lượng có lẽ suy yếu, nhưng lại muốn liều mạng, vận dụng hết tất cả tài nguyên rồi đi khiêu chiến cừu địch ngày xưa, như Dị Hoang tộc chẳng hạn.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ còn có thể đứng xem, mặc cho cục diện lấy yếu thắng mạnh này xuất hiện?
Một ít gia tộc tiền sử hoảng sợ, những lợi ích vốn có của bọn họ không thể bị lật đổ, bằng không hậu quả không ổn chút nảo.
Đương nhiên bọn họ biết, nguồn cội của vấn đề này căn bản vẫn chính là ở tổ chức hắc ám. Có lẽ phải tiêu diệt đám người này thì mới có thể chân chính giải quyết được tai hoạ ngầm.
Nhưng đến thời điểm này, còn có Đạo thống nào dám dễ dàng mở ra chiến sự? Không người nào dám nguyện ý quét sạch thế lực ngầm hắc ám, sợ mất nhiều hơn được.
Chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì chính bản thân họ sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt mất!