Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta nói a huynh đệ, ngươi còn chưa có lập công đâu, ban nãy đã muốn theo đuổi nữ nhân? Nếu như ta nhìn không lầm, vị kia chính là thiên nữ khiến rất rất nhiều đại nhân vật phải khách khách khí khí, người ta cao cao tại thượng, ngươi vẫn nên chết tâm đi!” Có người đả kích Sở Phong.
“Làm sao mà cao cao tại thượng, đó là vợ của ta!” Sở Phong thấp giọng nói.
Trên thực tế, hắn thực sự muốn tiến lên nhìn rõ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, hành động quá khác người có khả năng bị người ta vỗ chết, nhất là khi đối với một nữ nhân kinh diễm như vậy.
“Huynh đệ, ngươi vừa mới nói cái gì?” Lão binh bên cạnh ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng không thể nào tin nổi.
“Không có gì, ta chỉ muốn biết nữ nhân kia là ai, nàng ấy tên là gì?” Sở Phong hỏi.
“Lai lịch bí ẩn, tên gọi là Thanh Âm.” Vị lão binh kia than thở,sau đó lại vỗ vỗ bả vai hắn mà nói: “Ngươi cũng đừng trông ngóng nữa, nghe nói có một vị Thần Vương sau khi nhìn thấy dung mạo của nàng ta đều phát ngốc, bị mê hoặc đến không còn lối về, có thể nói nàng ta chính là quốc sắc thiên hương, nếu như xếp hạng trên Bảng Tuyệt Sắc, vậy chắc chắn trực tiếp xếp trong mấy hạng đầu.”
Sau khi Sở Phong nghe được cái tên này, trong lòng không khỏi dung động, e rằng nữ nhân ấy chính là Tần Lạc Âm, cũng đã từng là đệ nhất mỹ nhân của dương gian, năm đó nàng ta tên là Thanh Thi.
Sở Phong vạn lần không ngờ được rằng, mới ngày đầu tiên đến chiến trường tam phương đã có thể gặp được nàng, hắn còn cho rằng đời này không biết đến năm tháng nào mới có thể gặp lại, chỉ sợ đến lúc đó đã sớm là cảnh còn người mất.
Ngày hôm nay, thực sự quá đột ngột.
Lúc trước, Thanh Thi liều mạng ở trong Mộng Cổ Đạo, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ mạng dưới tay Võ Phong Tử, chẳng qua lại được vị tổ sư của giáo này – cường giả cứu cực che chở cho một tia tinh thần, lấy bí bảo phong ấn lại, năm dài tháng rộng liền có thể chuyển sinh.
Chỉ có điều, nàng ta lại chuyển sinh đến tiểu âm gian, trở thành thành Tần Lạc Âm cũng chỉ là một mảnh tàn hồn, không phải thể hoàn chỉnh, mãi đến khi Sở Phong đến dương gian, lấy đất luân hồi mở ra Mộng Cổ Đạo một lần nữa, lúc ấy quang vũ linh hồn còn sót lại của Thanh Thi mới bay đi, dung hợp với người chuyển sinh đương thời.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, hiện tại nàng ta lấy tâm niệm của Thanh Thi làm chủ, càng có khuynh hướng trở lại thân phận thời tiền sử.
Trên thực tế, trong lúc chuyển sinh dương gian, ở vùng đất luân hồi cuối cùng ấy, nàng ta đã thức tỉnh đại bộ phận ký ức của Thanh Thi, biết được nguồn gốc và lai lịch của mình.
Vào lúc đó, nàng ta từng nói qua cho đám người Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, lão Lư,.. rằng chuyện năm xưa cứ để nó theo thời gian mà đi, kiếp này nàng ta không còn là Tần Lạc Âm nữa.
Không thể nói nàng ta lãnh khốc vô tình, cũng không thể nói nàng ta quyết tuyệt, mà là bởi vì, sau khi nhớ lại ký ức thân phận Thanh Thi, tất cả đều thay đổi.
Tần Lạc Âm mới bao lớn, chẳng qua chỉ là một nữ tử trẻ tuổi thanh xuân bồng bột, mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, nhưng Thanh Thi tiên tử lại là người như thế nào? Trong thời kỳ tiền sử, nàng ta từng là Thiên Tôn!
Nghĩ cũng không cần nghĩ, mặc dù năm đó thiên phú của Thanh Thi rất tuyệt thế, nhưng khẳng định cũng hao tổn không ít thời gian mới có thể đi đến được cảnh giới kia.
Bất luận kẻ nào đều không có khả năng trở thành Thiên Tôn trong thời kỳ của thiếu nữ ấy!
Điều này cũng có ý nghĩa là, trước kia Thanh Thi đã trải qua rất nhiều chuyện, mà Tần Lạc Âm chỉ là sinh mệnh có lịch trình hữu hạn, có thể nói là nhân sinh tương đối ngắn ngủi, giống như một tờ giấy trắng.
Cho nên, sau khi nàng ta thức tỉnh ký ức, nhớ lại hết thảy ở kiếp này, nhất định sẽ lấy hồi ức của Thanh Thi làm chủ.
Ký ức liên quan đến tiểu âm gian chắc chắn vẫn còn, chẳng qua Sở Phong lại thiếu đi một chút tình cảm cùng cộng hưởng, cũng vì lẽ đó, ngày hôm nay hắn cũng không cảm giác được cái gì gọi là tiếc nuối cùng buồn thương vô cớ.
Nhưng có một ngày, khi bản thân hắn đủ cường đại, tuyệt diệt di chứng khi uống Canh Mạnh Bà, nói không chừng tâm tình sẽ không giống như hiện tại.
Nếu đã như vậy, hắn cũng nhíu mày, không khỏi lẩm bẩm: “Nói không chừng ký ức của nàng ta đối với lão Cổ còn sâu sắc hơn cả ta ấy chứ, dù sao thì hai người họ cũng đã từng tranh đấu, cùng sống trong một thời đại rất nhiều năm.”
Trong nháy mắt, tâm trạng của Sở Phong liền khó chịu, nói: “Lão Cổ, ngươi đúng là tên khốn kiếp, tặc tâm một mực không chết, nhớ mãi không quên, nếu như để lão biết ấn tượng của Thanh Thi tiên tử về lão còn sâu đậm hơn cả ta, lão không phải sẽ cười đến lệch cả miệng? Không được, sau khi gặp lại lão Cổ, cái gì cũng không được nói, trước hết cứ phải đập cho lão một cái vào gáy đã!”
Nếu như để lão Cổ biết được bản thân bỗng nhiên bị hắn thương nhớ, đảm bảo sẽ tức đến nhảy dựng, nếu không phi lên đánh cho Sở Phong một chưởng thì không được.
“Hắt xì, kẻ nào nhắc đến lão phu đấy?” Trong một mảnh di tích nào đó, lão Cổ vừa đi vừa hắt xì, lão cực kỳ tự tin vào cảm giác mẫn cảm của bản thân.
“Sẽ không phải là Cơ Đại Đức đang mắng ta chứ, người khác đều không biết thân phận thực sự của ta đã sống lại ở kiếp này! Về phần Đông Đại Hổ, ta với nó lại chẳng có xung đột gì, vẫn là Cơ Đại Đức a, tiểu tặc đáng ghét, không biết lại nghĩ ra chủ ý gì xấu xa rồi!”
“Huynh đệ ngươi tỉnh lại đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.” Phía trước Sở Phong, có người xua tay nói.
Sở Phong cười gượng một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ có điều, cuối cùng hắn vẫn liếc qua một chút, trông về bóng lưng ở cuối chân trời, nữ nhân kia sắp biến mất.
“Dáng người thực tốt, đường cong lên xuống, mị hoặc chúng sinh, lại lộ ra sự vẻ thánh khiết hoàn mỹ, chân dài eo thon...” Sở Phong đứng đó mà gật gù đắc ý, một lời khen cứ thế tuôn ra, che đậy thái độ thất lễ ban nãy của mình.
“Xuỵt, ngươi nói nhỏ thôi, không muốn sống nữa rồi sao, một đám Thần Vương đều đang nhìn chằm chằm đó, ngươi cũng đừng có nghĩ lung tung!” Lão binh bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở hắn.
“Ta đây không phải là đánh giá chi tiết hay sao?” Sở Phong lẩm bẩm.
Trên thực tế, hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, Thanh Âm còn có khí chất hơn cả kiếp trước, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hiện lên một loại phong thái kinh diễm thế gian, cho dù chỉ nhẹ nhàng bay qua như ban nãy thì cũng giống như đạp mây mà đi, phong tư tuyệt thế.
Đáng tiếc, không nhìn thấy được dung mạo thật.