Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bằng Vạn Lý đáp: “Ừ, một con Thiên Hồ trắng, thật có khả năng đã mọc cái đuôi thứ mười, có thể mị hoặc thiên hạ, điên đảo chúng sinh, lúc ấy Di Thiên bị ả mê hoặc đến đầu óc choáng váng, suýt nữa đã trực tiếp đảo ngũ trên chiến trường, nếu như không phải lúc ấy đã bị thương quá nặng mà ngất đi, e là sẽ quay lại khai chiến với chúng ta!”
Di Thiên thẹn quá hóa giận kêu lên: “Còn nói ta, không phải chính các ngươi cũng như thế sao? Đừng có chó chê mèo lắm lông, đều như nhau cả!”
Tiêu Dao lên tiếng: “Cũng không cần quá lo lắng, con Thiên Hồ kia quả thực lợi hại, thế nhưng sẽ không tùy tiện lộ diện, chú ý cẩn thận một chút, không đến mức sẽ chọc vào họa sát thân.”
Sở Phong cảm thấy kinh ngạc cực độ, một con Thiên Hồ chín đuôi lại đáng sợ như vậy?
Đồng thời hắn cũng ngơ ngẩn đến xuất thần, bời vì hắn đang nhớ đến một vị cố nhân – Thạch Hồ Thiên Tôn, từ dị vực đến Địa Cầu, không biết Thạch hồ kia đã ra sao.
Thạch Hồ què chân đã từng nói cho Sở Phong, sau này gặp phải tộc nhân khác của nó thì nên quan tâm một chút.
Thế nhưng, quan trọng nhất chính là, Thiên Tôn hồ ly què chân đã từng nói cho Sở Phong một số nơi cất giấu bảo bối, đây chính là những thứ mà sư phụ của nó đã tìm kiếm.
Thạch Hồ Thiên Tôn quả thực có chút thảm, không được sư phụ của mình dung thân, nguyền rủa nó khiến toàn thân nó hóa đá, cũng trục xuất nó ra dị vực, để nó ở đó chờ chết.
“Mặc dù ký ức đã mơ hồ, thế nhưng mấy chỗ tàng bảo kia ta vẫn nhớ được, không có quên mất!” Sở Phong cảm thấy, nếu như có cơ hội thì nhất định phải đến đó đào ra.
Chỉ có điều hắn cũng không vội, dù sao thì cũng là thứ mà Thạch Hồ Thiên Tôn chôn xuống năm đó, tuyệt đối rất nguy hiểm, cho dù biết đi như thế nào, làm sao để tiến vào những khu vực kia, thế nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đợi đến khi bản thân đủ mạnh rồi hãy tính.
“Tào, ngươi đang nghĩ gì thế, ngẩn ngơ cái gì, sẽ không phải nghĩ muốn thông đồng với thiếu nữ Thiên Hồ chín đuôi kia đấy chứ? Ta khuyên ngươi, mau từ bỏ ý định đó đi, đạo hành của ngươi căn bản không đủ, làm vậy cũng không khác gì tự đưa mình vào tròng!”
Sở Phong lấy lại tinh thần, phát hiện con khỉ kia đang nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!” Sở Phong trừng gã.
“Chúng ta đang nhắc nhở ngươi, dạy ngươi làm thế nào để bảo mệnh trên chiến trường, đừng có gặp kẻ nào cũng liều lĩnh xông lên chém giết, như vậy e là cách cái chết không còn xa!”
“Ví dụ như, Bồ Đề Phật Tộc của hệ Dị Hoang, Bất Hủ Hằng Tộc, những tộc này đều là sinh vật trong truyền thuyết, Phật Tộc và Hằng Tộc vốn dĩ đã khủng bố đến cực hạn, sinh vật từ trong bọn họ siêu thoát đi ra, chỉ nghĩ thôi cũng có thể dọa chết người.”
“Yên tâm, Bồ Đề Phật Tộc, Bất Hủ Hằng Tộc, hai cái tộc Dị Hoang này có lẽ đã chết sạch ở thời tiền sử, không có khả năng còn tộc nhân xuất hiện, bằng không, một khi nhìn thấy liền phải chạy, tránh cho bản thân liều đến chết mà đối phương lại không bị tổn thương một đầu ngón tay.”
...
Sở Phong thu hoạch được rất nhiều, biết được những tộc quần nào là kẻ hung ác trên chiến trường, cần tránh một chút mới tốt.
“Đúng rồi, trong trận doanh của chúng ta sẽ không có người bắn lén sau lưng đấy chứ?” Cuối cùng Sở Phong cũng lên tiếng, hắn thật sự vẫn có chút không yên lòng.
“Đại khái là không, dù sao thì cũng có Kính Thông Thiên giám sát chiến trường, nếu có kẻ dám làm như thế, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị, giết gà dọa khỉ!” Bằng Vạn Lý nói xong liền nhìn thoáng qua Di Thiên.
“Nói cái gì đâu?” Lục Nhĩ Mi Hầu trừng mắt.
Sở Phong nghe vậy, trong nháy mắt đã cảm thấy không có bảo đảm, lập tức đòi bọn họ mấy món đồ bảo mệnh, khiến mấy người kia không còn gì để nói, tiểu tử này quá mức tham sống sợ chết, không phải đều đã nói rồi sao, không đến mức phát sinh những chuyện đó.
“Các ngươi đều nói rồi, dưới tình huống bình thường thì sẽ không, nhưng ngộ nhỡ có kẻ không có mắt thì sao, đúng rồi, đưa cho ta một món đại sát khí, đến lúc đó kẻ nào dám chọc ta, đừng trách ta trở mặt giết chết!” Sở Phong nói thẳng.
Tộc Lục Nhĩ Mi Hầu, Bằng Tộc và Đạo Tộc đều là những cường tộc nổi danh có tiếng trong dương gian, Sở Phong tin tưởng, trên người bọn họ nhất định có cấm khí, vẫn nên mượn cơ hội này đòi một món, tuyệt đối không lỗ!
“Tu......”
Nơi xa, còi lệnh trầm thấp vang lên, giống như âm thanh gầm rống của một con Thiên Long, đang triệu tập bọn hắn ra chiến trường.
“Tào, nghĩ cái gì thế?” Di Thiên hỏi.
Mấy người bọn họ phát hiện, đều đã đến hoàn cảnh trước mắt mà tên Tào Đức này vẫn có tâm tình ngẩn ngơ đến xuất thần, không biết trong đầu đang suy nghĩ thứ gì.
“Ta đang nghĩ, nếu như không cẩn thận đánh chết người của gia tộc Nhân Vương thì phải làm sao?” Sở Phong đáp lại.
“Đừng đánh chết, rất phiền phức đó, bắt trở về rồi đòi người nhà giao tiền chuộc, cam đoan kiếm lời to!” Tiêu Dao nói.
“Nam đánh chết, nữ bắt trở lại, có thể giữ lại làm nữ nô bên người nha, như vậy chẳng phải sẽ càng thể hiện được sự nổi bật thân phận của mình sao?” Lục Nhĩ Mi Hầu vò đầu bứt tai mà nói.
“Các người nói đều rất có đạo lý!” Sở Phong gật đầu tán thưởng.
Kèn lệnh thổi lên, tất cả tiến hóa giả thuộc cảnh giới Kim Thân trong liên doanh này đều tập hợp lại, chuẩn bị ra chiến trường xuất chiến.
Lúc này, Di Thiên mặc một thân áo giáp màu vàng kim, cầm trong tay một trường mâu màu xanh, cưỡi trên Đằng Vân Ngoa, quả nhiên là uy phong lẫm liệt.
Phía sau gã còn có mấy người tùy tùng đi theo, người nào cũng thuộc cấp độ Kim Thân, còn có người chuyên môn cầm một cái cờ lớn, bên trên thêu hình một con Hoàng Kim Bạo Viên, khí thế rất cường hãn, sinh động như thật, tựa như sáu cái lỗ tai có thể bất ngờ mọc ra.
Sở Phong có chút cạn lời, cần thiết phải phô trương như vậy sao?
Di Thiên cười nhạo nói: “Ngươi thì biết cái gì, vì để tránh đả thương nhầm người, đây chính là trang phục và đạo cụ tối thiểu nhất, đem chiến xa của ta điều khiển ra đây!”
Sau đó, một cỗ chiến xa màu vàng kim được người điều khiển đi đến, Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp nhảy lên đứng ở trên, tinh thần rất hăng hái, một bộ dáng chỉ điểm giang sơn, tư thái quan sát quần hùng dương gian.
“Thật sự là nhất định phải có!” Bằng Vạn Lý cũng lên tiếng, gã ta cũng mặc một thân áo giáp, hơn nữa phía sau cũng có người ôm một cây cờ lớn.
Phía trên được thêu một con Kim Sí Đại Bằng phát ra hào quang chói mắt, sống động đến mức như có thể lập tức giương cánh lăng không mà đến, vút một cái đã phóng nhanh cả chín vạn dặm, mang theo một luồng lệ khí đáng sợ!