Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Con quái điểu kia không có khả năng bay để chạy thoát, liên tiếp đón mấy đòn hơn mười đòn tấn công của Sở Phong, cuối cùng liền không chịu nổi, gầm lên một tiếng phẫn nộ, sau đó nổ tung giữa không trung.
Nó là bị Sở Phong dùng lang nha bổng đánh liên tiếp mà phát nổ, máu tươi đầy trời rơi xuống, chấn động cả mảnh chiến trường này.
“Các huỵnh đệ, giết cho ta!” Sở Phong vung tay, hướng về phía sau hô lớn, kết quả vừa mới quay đầu, đậu má, người đâu hết rồi? Còn chưa có đuổi kịp a!
Chỉ có mình hắn chém giết vào trong kẻ địch!
Sau đó hắn cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ luân động lang nha bổng trong tay tàn sát tứ phía, trực tiếp quét bay cả bầy địch, đến khi dần tiếp ứng được với người của mình, lúc này mới hơi dừng chân.
Mảnh đất này bị máu tươi nhuộm đỏ, khắp mặt đất đều là thi thể của kẻ địch.
Đám người đi theo Sở Phong phải nói là hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng chấn động không thôi, vị này quá mức dũng mãnh, một người mà thôi, vậy mà suýt chút nữa đã quét bay mảnh khu vực này.
“Giết!”
Sở Phong vung lên lang nha bổng, lại lần nữa chạy về phía trước, tự mình chém giết.
Lần này thì đám người theo sau Sở Phong đã có kinh nghiệm, cầm lấy cờ lớn vội vàng theo sau, cùng hắn chém giết đến phía trước.
“A, Sử gia? Chính là các ngươi rồi!”
Cách đó không xa, Sở Phong trông thấy cờ lớn của Sử gia đón gió phấp phới, nơi đó còn có một chiến xa, bên trên có một cường giả thiếu niên đang đứng.
Ầm ầm!
Dám ngăn ở phía trước Sở Phong, mặc kệ là binh khí hay là hung cầm mãnh thú, rất cả đều bị hắn đập bay, hắn giống như một cỗ máy giết chóc hình người, một đường nghiền ép mà tiến tới.
Sở Phong đang xông thẳng về phía Sử gia!
Hắn quả thật không có chút hảo cảm nào với bộ tộc này, cái tên Sử Hoàng kia năm lần bảy lượt tìm đến hắn gây sự, Sở Phong sở dĩ kết thù với đám người Mạc gia, cũng chính là kết quả do tiểu tử kia châm ngòi gây sự.
“Tiểu tử Sở gia, mau nạp đầu chó của mi đi!”
Sở Phong rống to, chấn động cả mảnh khu vực này.
Trong lúc nhất thời liền có hai tên trẻ tuổi giết qua đây, chính là người của Sử gia.
Nhưng mà chưa giao thủ được bao nhiêu chiêu, bỗng nhiên bộp một tiếng, một người trong đó liền bị Sở Phong đập chết, người còn lại thấy vậy liền sợ hãi không thôi, muốn xoay người chạy trốn, kết quả liền bị Sở Phong dùng lang nha bổng đập bể đầu.
Trên chiến xa, con ngươi của đệ tử hạch tâm Sử gia lập tức co lại, tức giận không gì sánh được, đích thân giương cung cài tên muốn bắn chết Sở Phong.
Binh binh binh!
Sở Phong liên tục huy động lang nha bổng, binh khí nặng nề là thế, nhưng hắn lại cầm trong tay dễ dàng như cầm một thanh kiếm gỗ mỏng, rất nhẹ nhàng mà đập rớt những mũi tên phóng đến xuống đất.
Hơn nữa hắn còn trực tiếp nhảy lên giết qua, xông thẳng về phía cường giả thiếu niên của Sử gia.
Ầm ầm!
Khu vực này bỗng phát ra ánh sáng chói mắt, thiếu niên Sử gia lập tức nghênh chiêu, nhưng lại bị thế tiến công như vũ bão của Sở Phong trấn rách cả gan bàn tay, khiến máu chảy như suối, binh khí cũng run lên, cánh tay suýt chút nữa đã bị bẻ gãy.
Sở Phong không để tâm, vẫn mạnh mẽ tấn công về phía trước.
Kết quả, mới giao thủ được mười mấy chiêu mà thôi, thiếu niên của Sở gia đã không chịu nổi, lập tức điều khiển chiến xa bỏ chạy, chiếc xe kia bất ngờ rời khỏi mặt đất, phát ra ánh sáng chói mắt.
“Tào, ngươi đợi đấy!” Thiếu niên cường giả của Sở gia quay đầu, phẫn nộ hét lên với Sở Phong.
Nó muốn đi mời người, muốn tìm người trong gia tộc xử lý tên dã nhân đáng chết này.
“Ngươi dám mắng tiểu gia?!” Sở Phong giận dữ.
Trông thấy thiếu niên của Sử gia điều khiển chiến xa bay lên, Sở Phong nhịn không nổi, xoay tròn lang nha bổng trong tay một cái, sau đó bất ngờ ném mạnh ra ngoài.
Keeng!
Binh khí nặng nề kia đánh trúng chiến xa giữa không trung, trực tiếp khiến nó rơi xuống.
“Tào, ngươi không hiểu quy tắc ngầm trên chiến trường hay sao? Ta đã dựng thẳng cờ lớn, là Sử gia - thế gia đến từ thời tiền sử!” Thiếu niên cường giả kia vừa sợ vừa giận, rơi thẳng xuống đất, sau một hồi quay cuồng liền vội vã đứng dậy, tức đến thở hổn hển, nó không khỏi quát lớn.
Chiến xa đập xuống đất, một đám tiến hóa giả bên dưới đều bị đè đến xương cốt nứt gãy, máu me tăng tứ tung.
“Muốn chết hả, còn dám mắng tiểu gia, ta làm thịt ngươi!” Sở Phong sải bước, nhanh chóng vọt lên.
“Đi theo tiên phong, Tào! Giết a!”
“Tào, dũng mãnh vô địch!”
Đúng lúc này, có người phía sau bỗng gòa lớn khiến sắc mặt Sở Phong trực tiếp phát đen.
“Tào, giếtttt!”
“Tào, vô địch!”
Cả ngày trời, vùng chiến trường này tràn ngập tiếng hô hào nhịp nhàng, giống như tiếng sét dồn dập, chấn động ầm ầm.
Sở Phong mặt đen thui, bước chân nhanh nhẹn xông về phía trước, truy sát thiếu niên cường giả Sử gia.
“Thằng ranh con kia, đứng lại cho ta!” Hắn gầm thét.
Thiếu niên cường giả Sử gia vừa sợ vừa giận. Tên này sao lại không tuân theo quy củ vậy hả trời, nhìn thấy cờ lớn của Sử gia rồi mà còn muốn hạ tử thủ, một đường truy sát tới. Mà tên tiểu tử họ Tào đó còn thở phì phò tức giận thế kia, lý ở đâu ra vậy? Sử Hoằng ta còn chưa tức, ngươi dựa vào cái gì mà tức hả?
“Ngươi... không giảng đạo lý. Ba bên trên chiến trường đâu đến mức phải không chết không thôi như thế hả? Chúng ta đều là có người có địa vị, ngươi còn muốn đối nghịch với gia tộc chúng ta sao?”
Sử Hoằng một bên chạy một bên giận dữ mắng mỏ.
Nhưng thiếu niên đằng sau kia vẫn tiếp tục rượt đuổi một cách nhanh nhẹn và dũng mãnh, khoảng cách đang rút ngắn lại mau chóng.
“Tào, ta đầu hàng được chưa?” Hắn ta lại lần nữa la lên.
“Mẹ nhà ngươi, vừa mắng ta vừa chạy trốn, còn muốn đầu hàng? Đúng là họ Sử, không tầm thường chút nào! Đừng cảm thấy ngươi vừa thối vừa nát thì ta không dám đánh ngươi!”
Sở Phong hét lớn, hai tay phát sáng, tất cả ngăn trở dọc đường đều bị đánh bay dễ như trở bàn tay. Dù là hung thú khổng lồ, Ma Cầm phi thiên, có phóng ra tia điện hay vung vẫy binh khí đều bị hắn dùng song quyền đánh bay.
Lúc này, hắn đang thi triển Chung Cực quyền có nguồn gốc từ tờ kinh văn chung cực đoạt được ở Mộng Cổ Đạo ngày đó. Nắm đấm của hắn bùng nổ ánh sáng vàng rực, nhưng cũng lượn lờ huyết vụ nhàn nhạt.
Giờ khắc này, nội tâm Sở Phong đang chấn động mãnh liệt, bởi vì khi hắn vận dụng loại quyền ấn này đánh giết một kẻ địch cấp Kim Thân của trận doanh đối địch thì huyết dịch kia giống như được dẫn dắt, những phù văn thiên địa ẩn chứa trong nó bị hắn hút ra từng chút một, ngưng tụ lại ở huyết quang bên ngoài cơ thể hắn, giúp hắn lý giải các loại diệu dụng của tiến hóa giả Kim Thân đó.
Hắn thế này là tu luyện đúng đường rồi!