Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2449 - Chương 2449: Tên "Đức" Hung Tàn (1)

Thánh Khư Chương 2449: Tên "Đức" hung tàn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Suy đoán của lão Cổ đã trở thành sự thật, kinh văn chung cực này hoặc cần đột phá ở mấy loại Hô Hấp pháp mạnh nhất, hoặc cũng có thể dẫn động máu của hàng vạn linh hồn trên chiến trường làm lễ rửa tội để biến đổi.

Hiện tại, sau khi các loại phù văn bay tới, Sở Phong cảm giác được mình đã lĩnh ngộ ra được sự phức tạp và sức mạnh to lớn hơn của quyền ấn.

Giết!

Trong phút chốc, hắn càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, khí tức toàn thân cũng đang tăng cường. Những nơi hắn đi qua, không một ai có thể ngăn cản.

“Phụt!”

Một con Ngạc Long hai đầu bị hắn tay không giết chết, máu văng ra khắp nơi.

Răng rắc!

Một con rùa đen chặn đường ở phía trước, kết quả bị hắn dùng nắm đấm đánh xuyên thủng cả mai rùa. Con rùa đen kia chỉ biết kêu gào thảm thiết.

Nó vốn là muốn bán một chút nhân tình cho Sử gia nên ngăn cản sơ sơ, không nghĩ tới tuyến phòng ngự cứng rắn của nó cũng chống đỡ không nổi, cản không được một quyền của thiếu niên họ Tào kia.

Nơi xa, Sử Hoằng vừa kinh vừa giận, đồng thời cảm thấy khiếp sợ.

“Tiểu tử Sử gia chạy đi đâu!” Sở Phong hô. Đi ngang qua chiếc chiến xa bị nện hỏng, Sở Phong nhặt lại chuỳ nanh sói của mình.

Đồng thời, hắn cũng nhấc trọn chiếc chiến xa nặng nề đó lên, sau đó đột nhiên vung mạnh về phía trước.

Ầm ầm!

Bụi bay mù mịt ngập trời, thiếu niên Sử gia mặt mày tái mét. Chỉ kém một chút nữa thôi là hắn ta đã bị nện trúng, suýt nữa đã hóa thành một vũng máu.

Mà lúc này đây, Sở Phong đã truy sát càng ngày càng gần, chuỳ nanh sói lại bị ném mạnh đến.

“A...”

Thiếu niên Sử gia kêu gào thảm thiết. Lần này hắn ta không thể tránh thoát được nữa, một chân đã bị chuỳ Nanh sói nện gãy, lập tức ngã sấp xuống trên chiến trường.

Bên cạnh còn có người muốn giúp hắn ta trốn đi, thế nhưng lại bị người khác nhắc nhở, còn không đi mau, sát tinh đó đến, ai mang theo Sử Hoằng cùng đi, người đó chính là đang tìm cái chết.

“Họ Sử, ngươi lại chạy hả?”

“Tào, ngươi có hiểu quy củ không? Mặc dù đang ở trên chiến trường ba phe, nhưng giữa các thế gia vẫn có lưu tình. Chẳng lẽ ngươi định khiến Tào gia cùng Sử gia của ta trở thành kẻ địch sao?” Sử Hoằng uy hiếp, gấp đến đỏ mắt con ngươi. Chuỳ nanh sói của đối phương vẫn giơ lên không ngừng nghỉ, hắn ta không thể không gào thét, giành giật mạng sống của mình.

“Ngươi hình như đã nghĩ sai một việc. Ta xưa nay đều là ăn mềm không ăn cứng, Sử gia tính là cái lông gì, có gan thì cứ đi tìm Tào gia ta mà tính sổ!”

Sở Phong vừa nói xong đã vung mạnh cây chuỳ lớn, "bụp" một tiếng đập nát đầu Sử Hoằng, tiếp đó lại vung ra một cú Thiểm Điện quyền, nướng thi thể hắn ta thành tro tàn.

Bùm!

Vùng đất này được một phen chấn động.

Thiếu niên cường giả Sử gia đã bị người ta giết chết. Đối phương tuyệt không nể mặt, giống như là một con rồng thô bạo hình người, những nơi hắn đi qua đều là gió tanh mưa máu.

Sở Phong quay lại, đám người đi theo hắn đã bị bỏ rơi lại phía sau, chủ yếu là do hắn chạy nhanh quá, chém giết một đường đi lên.

Sau đó, hắn cõng lên chuỳ nanh sói quay lại chém giết, một đôi nắm đấm mang ánh vàng lộng lẫy, lượn lờ huyết khí. Hắn đây là đang lấy chiến dưỡng chiến, trong lúc chém giết kịch liệt cũng dùng máu của vạn linh để ngộ đạo.

“Tào, uy vũ!”

Vùng đất này lại vang lên tiếng hò reo rung trời. Đám tùy tùng vừa chấn động vừa kinh hỉ, đi theo tiên phong mạnh thế này giết địch thực sự quá sảng khoái, một đường quét ngang qua, phe mình thương vong cực ít.

“Xuyên thủng bọn hắn, giết!”

Sở Phong vung tay lên, lại một lần nữa dẫn bọn họ hướng về phía trước chém giết, đằng trước lại có chiến xa cắm cờ lớn của người quen.

Vùng đất này đã hoàn toàn rối loạn, gần như bị xuyên thủng đúng như lời hắn nói. Bọn họ bám lấy sau mông những tiến hoá giả của trận doanh địch rồi truy sát.

Thậm chí có đôi khi bọn họ còn giết chặn đầu, chạy đến trước cả địch nhân.

“Càn rỡ, tên người rừng từ đâu tới kia!” Một tiếng quát lớn truyền đến.

Một cỗ chiến xa ầm ầm tiến đến, một vị tiên phong tiếng tăm lừng lẫy phe đối phương đánh tới. Nó thuộc Long tộc, chẳng qua là một chủng loại rồng có thuộc tính khác mà thôi.

Trông nó tương tự như một con thằn lằn lớn mọc ra một đôi cánh, toàn thân đen nhánh chi chít vảy, toả ra ánh sáng đen. Đây là một con hắc long, đã để mắt tới Sở Phong.

Một loại sinh vật cấp cao!

“Con thằn lằn bự chảng kia, ngươi dám đối địch với ta?” Sở Phong hô.

“Ta tới là để giết ngươi!” Con hắc long này quát lớn. Nó bay lên trời, hóa thành một vầng thái dương đen, chiếu ra ánh sáng đen hừng hực, hướng bên này lao thẳng xuống.

“Kẻ dám nói chuyện với ta kiểu này đều đã chết!” Sở Phong kêu lên.

Hắn trực tiếp nghênh địch, vận dụng Chung Cực quyền.

Ầm ầm!

Tia chớp màu đen bộc phát, con hắc long này há mồm, tập hợp lại sấm sét đánh xuống, nhưng lại không thể làm Sở Phong bị thương.

"Thằn lằn bự, độ lửa chưa đủ, cố thêm tí sức nữa đê!” Sở Phong quát.

Trong nháy mắt, hắc long hóa thành một nam tử có sắc mặt bình tĩnh, ánh sáng đen quanh thân tăng vọt, đánh về phía Sở Phong.

Bọn họ va vào nhau, lấy cứng đối cứng. Vùng đất này lập tức bùng lên ánh sáng đen gợn sóng, lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Hắc long là một con Thần thú, trên người có huyết thống hùng mạnh, sức chiến đấu cực kỳ kinh người, nhất là nhục thân của hắn ta cũng phá lệ cường đại, đối đầu với nhân loại có hình thể nhỏ như vậy thì càng có lợi hơn.

Nhưng bây giờ hắn ta lại phát ra tiếng rên rỉ, trong lúc chém giết với Sở Phong lại phải chịu thiệt lớn.

Không lâu sau, hắn ta liền không nhịn được gào thét, cuối cùng bị đánh bay ra sau, hóa ra bản thể, một phần lớn vảy đen bị tróc ra.

Sở Phong một quyền lại một quyền oanh sát, không ngừng thụi xuống.

Con hắc long này ra sức gào thét chống đỡ, cả người toàn là máu, cuối cùng buộc phải chạy trốn, phi lên trời cao.

Đáng tiếc, Sở Phong không cho nó có cơ hội này, sớm đã nhảy lên không trung bắt được đuôi rồng của nó, trở mình một cái đã phóng lên người nó.

Ầm ầm!

Cùng với ánh sáng chói mắt và tiếng rồng gầm đáng sợ, cả hai lao vào chém giết. Cuối cùng con hắc long này gào rú lên một tiếng, đầu rơi trên mặt đất. Nó đã bị Sở Phong tay không giết chết, máu rồng chảy đầy đất.

“Quá yếu, còn tên nào mạnh hơn không?” Sở Phong hô.

Toàn bộ người ở mảnh chiến trường này đều im lặng. Một con Thần thú cứ như vậy bị ngươi làm thịt rồi, ngươi còn dám nói yếu?

“Hửm? Ta thấy rồi!” Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường.

Hắn phát hiện ra cờ lớn của thế gia Nhân Vương, chữ "Mạc" ở đằng xa vô cùng bắt mắt.

Bình Luận (0)
Comment