Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các huynh đệ, ta chuẩn bị vượt khu chém giết, mau chóng đi theo ta. Lần này chúng ta xuyên thủng qua nơi này luôn!” Sở Phong hô.
Tất cả mọi người đều có chút hoa cả mắt. Vị này xem chiến trường như chốn không người ấy, vừa hăng hái vừa vui sướng, muốn giết chỗ nào thì phóng thẳng đến chỗ đó, quá dũng mãnh.
Cũng may cờ của Mạc gia cũng cách nơi đây không xa, chỉ bị ngăn cách bởi cờ lớn của hắc long, nhưng giờ đây hắc long đã bị xử lý.
“Thằng nhãi con thế gia Nhân Vương kia, chớ có quát tháo. Ông nội Tào của ngươi tới rồi đây, không được chạy!” Sở Phong hô to.
Quả như lời hắn nói, cả đám đánh ngang qua chiến trường, lập tức khiến tiến hoá giả khu vực này khổ không thể tả. Từ đâu tòi ra một con quái vật hình người, một đường quét ngang, không ai ngăn nổi.
Cuối cùng, Sở Phong cũng thành công giết tới, cảm thấy dùng nắm đấm đánh chưa đủ nghiền, hắn lại vung lên chuỳ nanh sói, thứ vũ khí này có diện tích sát thương quá lớn, quét qua đến đâu là chỗ đó một mảnh máu tươi cuồn cuộn.
Chủ yếu là do Chung Cực quyền đã hấp thu không ít phù văn. Hắn cảm thấy chừng đó đã đủ rồi, cần thời gian để tiêu hóa và ngộ ra rồi đánh tiếp mới tốt, bằng không hỗn tạp quá cũng sẽ đánh ra xung kích phản ngược lại hắn.
“Tào, ngươi là người nào, thuộc Tào gia nào?!” Người Mạc gia quát hỏi. Trước chiến xa có không ít tùy tùng, ngoài ra cũng có tiến hóa giả trực hệ của tộc này.
Sở Phong vừa tới đã không nói hai lời, vung mạnh chuỳ Nanh sói. Hắn không có chút hảo cảm nào với Mạc gia, lần trước sử dụng thợ săn thế lực hắc ám không đạt được hiệu quả mong đợi, lần này vừa vặn để hắn giải quyết luôn một thể.
Sét đánh bùm bùm!
Nhân mã vùng này bị Sở Phong đánh cho bổ nhào, chạy tán loạn khắp nơi.
Người Mạc gia bị quét sạch, mấy vị nhân vật trực hệ người đẫm máu, cuối cùng chết oan chết uổng. Vị thiếu nữ trên chiến xa thì bị Sở Phong truy sát sát đít.
Vùng này hoàn toàn đại loạn.
Tất cả tiến hóa giả Kim Thân đến nghe ngóng xong đều chuồn thẳng, hận chính mình không sinh thêm một đôi chân.
“Trời ạ, tình huống gì thế này?”
“Tào mạnh như vậy sao?!”
Lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu, Bằng Vạn Lý cùng Tiêu Dao cũng đến. Bọn họ cũng coi như đục xuyên chiến trường chạy đến, chủ yếu là sợ Tào Đức lần thứ nhất gặp gỡ cảnh tượng hoành tráng cỡ này thì không có kinh nghiệm, cuối cùng chết thảm.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến, tên Tào Đức này lại hung tàn như thế, dám vượt khu đại chiến. Ba người vừa đuổi tới nơi này liền nghe thấy hắn xử lý thiếu niên cường giả Sử gia, đánh chết tươi hắc long tiên phong, hiện tại lại tới truy sát thiếu nữ Mạc gia.
“Huynh đệ, kiềm chế một chút!” Di Thiên hô.
Mạc gia cũng không phải nhà bình thường, là thế gia Nhân Vương, Dị Hoang tộc, người bình thường đều phải nể mặt, thế mà Tào Đức lại không quan tâm, sắp đắc thủ đến nơi rồi.
“Huynh đệ, bắt sống!” Bằng Vương đứng từ xa hô, bởi vì y đã nhìn ra, Tào Đức đang cực kỳ hung tàn vung mạnh chuỳ lớn, muốn đánh chết thiếu nữ kia, không để lại người sống.
Keng!
Chuỳ nanh sói nện vùn vụt trên chiến xa, tia lửa bắn ra tung tóe.
Keng! Keng! Keng!
Trong một thoáng, nơi này vang lên tiếng keng keng rung trời cứ như đang rèn sắt. Sở Phong không thể không thán phục, chiến xa này của Mạc gia kiên cố hơn nhiều so với cái của Sử gia.
Cũng may, chuỳ nanh sói hắn giành được từ Hầu tử cũng không phải vật phàm, cuối cùng vẫn đập cho chiếc chiến xa đang phi băng băng này sụp đổ, đem thiếu nữ ở trong đánh rơi xuống.
Rầm!
Hắn liền muốn đập luôn cho nàng ta một chuỳ.
“Huynh đệ, bắt sống để đổi kinh thư, mẫu kim hay phấn hoa mạnh nhất đi. Nếu vẫn không được thì còn có thể làm ấm giường mà, đừng có lãng phí!” Hầu Tử đứng đằng sau hô to.
"Vụt" một tiếng, Sở Phong cuối cùng cũng dừng chuỳ nanh sói lại ngay trước trán của thiếu nữ này, bắt giữ nàng ta lại rồi ném cho người đứng sau lập tức áp giải đi.
“Còn tên nào lợi hại nữa, chỉ ta chút coi! Hôm nay ta sẽ làm gỏi tất cả bọn chúng rồi biến chúng trở thành tù nhân.” Sở Phong hỏi.
Đám Hầu Tử đều hoa cả mắt, tranh thủ thời gian lôi kéo hắn quay trở về, khuyên bảo hắn phải một vừa hai phải, để đó lần sau lại giết tiếp, hôm nay đã đủ rồi.
“Bạch Hổ nữ mà các ngươi nói, còn có Thiên Hồ mười đuôi kia nữa, đâu hết cả rồi?” Sở Phong hỏi.
“Tào, ngươi chờ đó! Chúng ta nghe thấy rồi, nhất định sẽ đem lời của ngươi báo cho hai vị tiên tử!” Nơi xa có người hô.
“Mẹ nó, mắng ai đấy? Ta tên là Tào Đức!” Sở Phong trừng mắt, sau đó mang theo chuỳ lớn liền đuổi theo.
Sau đó, đám người kia lập tức hỏng bét, nhanh chân giải tán, bỏ chạy trối chết.
“Ta biết ngay mà, người nào tên "Đức" không không dễ chọc, tính tình hung tàn đến rối tinh rối mù, không phải thứ gì tốt!” Có người ở bên vừa trốn vừa kêu.
Người nọ có giao hảo với Mạc gia, vì vậy có ác ý sâu đậm với người tên có chữ "Đức".
Ở phía sau, Sở Phong mặt đen lại.
Về phần Hầu Tử thì lại mặt mày hớn hở, giữ chặt Sở Phong không cho hắn đuổi theo, đồng thời nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi, với lại bọn họ nói cũng có đạo lý!”
“Có đạo lý cái đầu ngươi ấy! Buông tay, ngươi một tay đầy lông khỉ dính hết vào tay ta rồi!”
“Lông cái rắm!” Hầu Tử giận dữ nói: “Ta đây đều là do linh khí biến thành!”
Sở Phong bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: “Gặp việc lớn phải bình tĩnh.”
Bằng Vạn Lý đứng bên cạnh nghe được lời này liền trợn mắt nhìn hắn. Tên này còn không biết ngượng mà nói bình tĩnh, mới vừa rồi là ai mang theo chuỳ nanh sói tung hoành chiến trường, đuổi theo sau mông người khác không giết không tha hả?
Hầu Tử nhe răng, nói: “Nếu chúng ta không tới đây thì ngươi còn tiếp tục điên cuồng không biết chừng!”
Sở Phong nói: “Ý các ngươi là hiện tại nên dừng tay? Ta thấy vẫn nên tranh thủ cơ hội bắt thêm vài mống. Các ngươi xem, đám cải thìa này thật quá dễ nhổ, xong rồi còn có thể đổi thêm nhiều phấn hoa cực mạnh và trái cây!”
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía thiếu nữ Mạc gia.
Nữ tử này yêu kiều thướt tha, tóc dài phấp phới, khuôn mặt nhẵn bóng mềm mại mà mỹ lệ, nhưng sau khi nghe xong lời đánh giá của Sở Phong coi nàng ta là một cọng cải thìa, trán nàng ta lập tức hiện vài vạch đen, sau đó nét mặt đầy vẻ giận dữ, bi phẫn vô cùng.