Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lục Nhĩ Mi Hầu nói: “Được rồi, tiểu muội muội Mạc gia, muội tranh thủ thời gian tự viết một phong thư để nhà muội đưa phấn hoa cực mạnh tới, phải từ thức tỉnh đến thánh nhân, được mười mấy bình đấy nhé, lúc đó ta cam đoan đưa muội trở về. Bằng không, muội thấy thằng quỷ này không? Họ Tào, một cái họ rất vô liểm sỉ! Mà hắn còn tên là "Đức" nữa, muội cũng biết tên nào tên "Đức" cũng chả tốt lành gì đúng không? Nếu muội không chịu đáp ứng, hắn chắc chắn phải bắt muội sinh cho hắn một con khỉ con mới thả muội về!”
Sở Phong lập tức liếc xéo y, chỉa chuỳ lớn lay qua lay lại trước mặt y, nói: “Lục Nhĩ, ngươi có ý gì? Để nàng ta sinh khỉ con cho ngươi rồi còn muốn ta vác nồi (1)?!”
(1) Vác nồi: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm.
Bằng Vạn Lý cùng Tiêu Dao sau khi nghe lời này liền lập tức câm nín.
Hầu Tử cũng nghẹn lời, mãi mới nói tiếp được: “Không phải ai cũng nói phải sinh một thằng khỉ con sao?”
“Sinh cái đầu ngươi ấy! Đi bắt thêm mấy cây cải thìa đi, thêm được biết bao tiền chuộc!” Sở Phong nói, biểu cảm rất ư là tự nhiên.
Hầu Tử, Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao thì lại đều cảm thấy hắn làm loại chuyện này rất quen tay, cực kỳ nhanh nhẹn thành thạo, không lẽ trước kia đã làm nhiều vụ rồi sao? Bọn hắn lúc này vô cùng hoài nghi.
Trên thực tế, bọn hắn đoán trúng phóc! Sở Phong lúc còn ở Tiểu Âm Gian trình độ nghiệp vụ vô cùng vững vàng và tinh thông, cái tiếng "kẻ buôn người" cũng không phải gọi chơi.
“Ngươi thật muốn đi à?!” Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên quái dị, bởi vì Sở Phong quả nhiên mang theo chuỳ nanh sói xông vào trong chiến trường.
Sở Phong nói: “Đi săn hợp lý hợp tình thế kia, vì cái gì không đi? Ta nói cho các ngươi biết, giờ không cố gắng ấy à, về sau ta mà dùng đám cải thìa này trao đổi được trái cây cực mạnh thì không có phần của các ngươi đâu!”
“Cải thìa ơi, ta đến đây!” Sở Phong hét lớn.
Rất nhiều người nhìn về phía hắn, nhất là người của trận doanh đối địch,nhìn thấy tên người rừng này lại đánh tới lần nữa thì đều rụt đầu cả đám.
Sở Phong mang theo chuỳ lớn một đường truy sát, hướng về phía một cỗ chiến xa từ đằng xa.
“Theo sau! Lỡ như hắn bị người ta chặn đánh, lâm vào khốn cục trung liền phiền toái.” Bằng Vạn Lý nói, lo lắng Sở Phong xảy ra chuyện. Dù sao đây cũng là chiến trường, mọi việc thay đổi trong nháy mắt, làm không cẩn thận liền đụng phải một kẻ tàn nhẫn. Chiến trường ba phương không thiếu nhất chính là mãnh nhân, ví dụ như Thiên Hồ mười đuôi hay Phật tộc Dị Hoang,...
“Bát Sắc Lộc (2), ngươi đang khiêu khích ta sao?” Sở Phong hét lớn.
(2) Bát Sắc Lộc: hươu tám màu
Bởi vì, dưới một cây cờ lớn từ đằng xa có một chiếc chiến xa, trên đó có một con Bát Sắc Lộc đang liếc mắt nhìn Sở Phong, tỏ rõ vẻ khinh thường, không có chút gì tránh né.
Cặp sừng trên đầu nó toả ra ánh sáng tám màu, giống như một vầng thái dương to lớn đang sáng rọi, khiến cho nơi đó như được bao trùm bởi một thứ ánh sáng thần thánh. Con hươu này không thèm liếc mắt nhìn Sở Phong, tỏ vẻ khinh bỉ.
“Tên Đức kia, phách lối gì chứ? Cút mau tới đây cho ta!” Con Bát Sắc Lộc kia quát nhẹ.
"Tên "Đức" thì chọc gì ngươi à? Tào gia đến rồi đây!” Sở Phong hét lớn, phóng như điên về hướng đó, muốn bắt giết con hươu thần cực mạnh này.
“Chết cha, kia là hươu Bát Sắc Dị Hoang? Thằng khùng này vậy mà còn hùng hùng hổ hổ xông lên!” Hầu Tử biến sắc, hít một vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết Sở Phong đụng phải cục xương cứng rồi. Hươu Dị Hoang vốn đã mạnh mẽ, đã vậy còn là tám màu thì tuyệt đối là đỉnh cấp bên trong đám kẻ mạnh cùng cảnh giới, cực kỳ hiếm thấy.
Mấu chốt nhất chính là, hắn quen con Bát Sắc Lộc kia, còn có giao tình.
Bùm!
Quả nhiên, lúc Sở Phong mang theo chuỳ lớn xông về phía trước, cặp sừng của con hươu kia bừng lên Đại Thiên Luân Bàn (3), sau đó bất thình lình bùng nổ, phóng về phía Sở Phong.
(3) Đại Thiên Luân Bàn: vầng thái dương lớn.
Nơi hai người đang đứng toả ra chùm tia sáng năng lượng chói lọi.
Trong tiếng leng keng điếc tai, Sở Phong liên tục xoay tròn chuỳ nanh sói, đánh cho hư không nơi đó nổ tung, năng lượng như một ngọn núi lửa dưới đáy biển phun trào, phun trào dòng nham thạch đỏ rực giữa những làn sóng dữ.
Thân thể Bát Sắc Lộc lay động, có chút choáng đầu. Từ khi tới chiến trường này, nó tự kiêu vô cùng, đánh đâu thắng đó, thời gian qua bách chiến bách thắng.
Nhưng hôm nay lại gặp phải một tên ngông cuồng lợi hại như vậy, khiến cho nó cảm thấy khiếp sợ. Vốn nó còn tưởng có thể bắt hắn lại đấy!
Bằng Vạn Lý kinh ngạc nói: “Lần trước, bên chúng ta có sáu tên tiên phong hợp lực ra tay đại chiến với con Bát Sắc Lộc này, kết quả đều bị nó xử lý, không nghĩ tới hôm nay Tào Đức lại mạnh như vậy, có thể trực tiếp đánh rắn với nó!”
Y không nhìn thấy trận kịch chiến giữa Tào Đức và Hầu Tử, mặc dù biết Tào Đức lợi hại nhưng cũng chỉ giới hạn trong lời nói, lúc này được tận mắt nhìn thấy thì lập tức thở dài. Đây là một tên ngông cuồng vô cùng lợi hại.
“Tào... Đức!” Bát Sắc Lộc phẫn nộ kêu lớn, bay lên trời. Da lông nó bóng loáng như là tấm vải lụa, ánh sáng bát sắc lưu chuyển. Chủng loại thần thú Dị Hoang này có huyết thống siêu việt, cực kỳ khủng bố, vô hình trung mang theo một loại trận vực dường như muốn xé rách hư không.
Bùm!
Nó bắt đầu gia tốc, chủ động đánh về phía Sở Phong, Đại Thiên Luân Bàn trên đầu càng sáng chói và đáng sợ hơn, toả ra ánh sáng thần thánh. Nó vọt đến chỉ trong tức khắc, muốn giết chết địch thủ một cách cường thế.
"Địch ý với ta cũng không cạn nhỉ? Vậy thì tới đây đi!” Sở Phong quát, cây chuỳ lớn trên tay lại lần nữa nện xuống như điên.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn kéo ra một chùm sáng chói mắt. Đó là sấm sét đang dồn lại nơi nắm đấm của hắn nhờ vận dụng Thiểm Điện quyền, hình thành một viên sấm sét hình cầu, bộc phát uy năng, so với trước kia còn đáng sợ gấp bội.
Đây là trạng thái tối cao của Thiểm Điện quyền!
Đoàng!
Nắm đấm bên trái của Sở Phong như cầu vồng được sấm sét bao trọn, nửa người hắn đắm mình trong ánh sáng vàng rực, mấy chục viên sấm sét nổ đùng đoàng, đánh về Bát Sắc Lộc với tốc độ cực hạn.
Đồng thời, chuỳ lớn bên tay phải cũng bùng lên ánh sáng chói mắt rồi giáng xuống, mỗi chiếc đinh trên chuỳ nanh sói đều rất sắc bén.
Vùng đất này như bị một cơn sóng thần bao trùm, hai bên va chạm kịch liệt. Bát Sắc Lộc há mồm phun ra một chiếc đèn màu xanh chiếu rọi xung quanh, chống đỡ tất cả sấm sét, thậm chí còn hấp thu, mà bản thân nó lại nhảy vọt đến chỗ Sở Phong, hai sừng phát sáng, muốn chém đứt chuỳ nanh sói.