Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2452 - Chương 2452: Tào Ngông Cuồng (2)

Thánh Khư Chương 2452: Tào ngông cuồng (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giờ khắc này, bọn họ như là hai luồng ánh sáng đang giao triền rồi va chạm kịch liệt, không ngừng chém giết.

Trong tích tắc, viên sấm sét nổ tung, chiếc đèn xanh kia chập chờn dâng lên ánh lửa đáng sợ hòng đốt cháy Sở Phong. Đó là Tam Muội Chân Hỏa, có thể làm nóng chảy vạn vật.

Đồng thời, Đại Thiên Luân Bàn trên đầu Bát Sắc Lộc cũng đang giằng co với chuỳ nanh sói của Sở Phong. Năng lượng của hai thứ cộng hưởng, tạo ra một luồng chấn động giống như một cơn lũ ào đến, quét sạch bốn phương tám hướng.

Vùng này không biết có bao nhiêu tiến hóa giả bị đánh đến bay tứ tung, tất cả đều ho ra đầy máu.

Lấy Sở Phong và Bát Sắc Lộc làm trung tâm, có thể nhìn thấy một luồng sóng năng lượng mau chóng khuếch tán, quét ngang chiến trường, từ nơi đó còn dập dờn ra nhiều làn sóng năng lượng nối tiếp tiếp, trông thì có vẻ thần thánh, nhưng lực sát thương quá kinh người.

Khu vực này có không ít sinh vật cấp Kim Thân sau khi bị làn sóng êm ả kia lan đến đều nổ tung thành mưa máu ngay tại chỗ.

Muốn trốn tránh cũng không kịp, đại chiến giữa hai bên diễn ra quá nhanh chóng, chủ yếu cũng là do tiến hoá giả ở đây tập trung quá dày đặc, tránh né không kịp.

Bùm!

Ngay cả một ít hung cầm đang bay trên bầu trời cũng tránh không được, có Thần Ưng kim sắc tan rã, có Dực Long nổ tung, có dơi bạc kêu thảm, hóa thành mưa máu.

Trận chiến ở đây diễn ra thật đáng sợ, Sở Phong cùng Bát Sắc Lộc đánh giết vô cùng kịch liệt, vướng chặt vào nhau.

“Hầu Tử, đây là hươu nhà ai thế? Sao mà so với ngươi còn chỉ mạnh không yếu?” Sở Phong cảm thấy kỳ quái.

Hắn không nghĩ được rằng mới lên chiến trường đã gặp phải sinh vật khó giải quyết như vậy. Thực lực của con huơu này mạnh mẽ, có thể so với Lục Nhĩ Mi Hầu.

Bát Sắc Lộc tức giận. Tên này nói vậy là có ý gì, chiến cả nửa ngày trời rồi mà hắn còn không biết thân phận của mình sao? Còn dám hỏi hươu nhà ai, lý nào lại như vậy!

Di Thiên, Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao cũng không còn gì để nói. Vị minh hữu người rừng này quá dũng mãnh, đến giờ còn không biết cường giả Kim Thân tuyệt đỉnh cỡ này là ai?

Ầm ầm!

Sở Phong phát cuồng, ném đi chuỳ nanh sói, cùng Bát Sắc Lộc quấn chặt vào nhau. Hắn có hai lần bị sừng hươu đụng trúng, bay tứ tung ra ngoài.

Nhưng hắn cuối cùng cũng tìm được cơ hội phóng người lên níu lấy cặp sừng toả ra ánh sáng tám màu, phóng ra vầng thái dương, xoay một cái đã nhảy lên lưng hươu.

Trong quá trình này, hổ khẩu ở hai tay hắn cũng nứt ra, bị sừng hươu hóa thành Đại Thiên Luân Bàn kia chấn đến chảy máu đầm đìa.

Sở Phong giật mình, thật đúng là một con hươu khủng bố, không thẹn với cái danh Dị Hoang, thật khó dây dưa.

Nếu người khác biết suy nghĩ trong lòng của hắn, hơn phân nửa đều muốn nín lặng. Thú Dị Hoang mạnh như thế mà hắn lại chỉ đánh giá là khó chơi sao? Đây đúng thật là vị vua bất bại trên chiến trường.

Đồng thời, bọn họ cũng đang vô cùng chấn động. Tên Tào Đức kia thế mà lại... cưỡi trên người Bát Sắc Lộc. Mọi người cảm thấy hỗn độn trong gió!

Ngay cả Hầu Tử cũng đang cào hai bên má, nói: “Phiền phức lớn rồi. Tào ngông cuồng thế này là không muốn sống nữa, còn không bằng trực tiếp dùng chuỳ nanh sói nện xuống một cú, làm sao lại ngồi trên lưng người ta rồi?”

Bằng Vạn Lý cũng sắc mặt xanh lét. Vô luận như thế nào, con Bát Sắc Lộc cũng không thể giết được, cho dù trả giá lớn bắt nó, đoán chừng cuối cùng cũng chỉ nhận được một ít chỗ tốt rồi thả nó ra.

Bởi vì, thân phận của nó quá kinh người.

“Trời ạ, Tào Đức đang ngồi trên lưng hươu, đúng là gan to bằng trời.”

“Bát Sắc Lộc bất bại mà cũng phải chịu thua thiệt?!”

Rất nhiều người kinh hô, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Mảnh chiến trường này chớp mắt rơi vào yên tĩnh, sau đó lại bùng nổ lên!

Bát Sắc Lộc thẹn quá hoá giận, kịch liệt chém giết, quanh thân phóng ra tám loại lửa hòng đốt cháy Sở Phong, khiến hắn rơi xuống.

“Dã tính mười phần, con hươu này là đực hay là cái vậy? Ta chuẩn bị thu nó làm tọa kỵ!” Sở Phong hô.

Lục Nhĩ Mi Hầu đứng đằng xa lập tức mặt mày xanh lét, cảm thấy tình hình không ổn. Tào Đức một la một hỏi như vậy còn mang đến phiền phức lớn hơn nữa.

“Không phải thật sự là công chúa Dị Hoang tộc đấy chứ?!” Sở Phong hỏi.

“Ngươi đi chết đi.” Toàn thân hươu tám màu dâng lên quang hoa, hóa thành thần diễm tám màu, kịch liệt đốt cháy, khiến cho một vùng không gian giống như bị bóp méo, muốn sụp đổ.

Sở Phong kêu lên một tiếng, lại càng cảm thấy con hươu này khó đối phó, đốt hắn đến nhe răng nhếch miệng: “Dã tính khó thuần, ta đánh.”

Hắn sử dụng thiểm điện quyền, ra tay vào lưng con hươu. Thiểm điện hình cầu bộc phát, hươu tám màu run rẩy, tất cả hoa văn trên người càng thêm sáng hơn, thanh đăng lơ lửng, giết sạch vô tận oanh sát của Sở Phong.

Bề ngoài của nó lại phát ra hào quang. Tất cả đều là phù văn có trật tự. Hoa văn đan vào nhau, cùng nhau lao về phía Sở Phong.

“Biến thái như vậy sao?” Sở Phong kinh ngạc. Tám loại phù văn trên người con hươu tám màu giống như một tấm lưới lớn trói buộc hắn, thần diễm đốt cháy, tạo thành uy hiếp rất lớn đối với hắn.

“Ngươi mới là biến thái.” Hươu tám màu xấu hổ nói.

“Hầu tử, tại sao các ngươi không bắt được bắp cải nhỏ này chứ? Hỗ trợ đi, đây là công hay là mẫu?” Sở Phong một lần nữa đặt câu hỏi.

Hươu tám màu nghe xong, lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, lập tức bạo phát, chùm sáng quanh thân ngập trời. Nó muốn hóa hình, dùng tư thái của người chiến đấu. Dù sao, nó cũng đã hô to gọi nhỏ ở chiến trường này rồi, còn cần chi giữ mặt mũi nữa.

Đồng thời nó rất hối hận, trước kia nó không nên quá tự phụ, nên dùng hình thái hình người thứ hai để kịch chiến.

“Công.” Đúng lúc này, hầu tử hét lớn, bị lửa thiêu mông. Nó đứng đó lo lắng hô to, lại còn bị Sở Phong thúc giục.

Nghe xong, hươu tám màu cố gắng nhịn xuống suy nghĩ muốn hóa hình, hào quang quanh thân càng tăng lên, tám loại phù văn nhảy lên trói buộc Sở Phong, muốn giết chết hắn.

“Ánh mắt của ngươi là gì thế? Tại sao ta lại cảm giác giống mẹ của ta thế?” Sở Phong hoài nghi hỏi.

“Đây là Lộc công tử, ta cam đoan.” Lúc này, Bằng Vạn Lý cũng lau mồ hôi.

Chỉ có một số người trận doanh đối địch là hoài nghi. Bọn họ cảm thấy đây phải là Lộc công chúa mới đúng, chứ không phải đệ đệ của nàng.

Hầu tử vội vàng kêu lên: “Tỷ đệ bọn họ danh chấn trên mảnh chiến trường này. Hôm nay xuất chiến chính là đệ đệ của nàng ta. Tào Đức, ngươi phải cẩn thận một chút. Mặc dù bây giờ là đối thủ, nhưng chúng ta cũng có giao tình, ngươi đừng làm loạn.”

Bình Luận (0)
Comment