Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nghe xong, lại càng hoài nghi. Hắn nhìn biểu hiện của đám người hầu tử và hươu tám màu nhịn xuống không hóa hình. Chẳng lẽ nó không phải Lộc công chúa thật sao?
Chẳng lẽ, bởi vì trạng thái hiện tại khiến cho nó cảm thấy xấu hổ, giận dữ, cho nên nó cố nén hóa hình, chuẩn bị để đệ đệ nó cõng nồi?
‘Lộc huynh, xin đừng buồn bực. Dã nhân này cái gì cũng không hiểu, còn chúng ta vẫn là bạn của nhau.” Hầu tử kêu lên.
Đây quả thật chính là lâm trận phản bội, khiến Sở Phong không còn gì để nói. Hắn đã nhìn ra, nhất tộc hươu tám màu dường như rất khủng bố, khiến Lục Nhĩ Mi Hầu phải kiêng kỵ.
“Hầu tử, ngươi thay lòng đổi dạ như vậy sao? Lần này ngươi lấn ta, khoản nợ này ta sẽ tính.” Hươu tám màu vừa xấu hổ vừa không cam lòng.
Lúc này, tất cả đường vân trên cơ thể nó đều phát ra ánh sáng thần thánh, mỹ lệ vô cùng, từng sợi từng sợi, cuối cùng hình thành một Bát Quái Kính treo trên cơ thể của nó. Đây chính là thiên phú thần thuật, vừa muốn giam cầm Sở Phong vừa muốn trấn sát hắn.
Lúc này, hư không như muốn đọng lại, thời gian giống như ngừng trôi.
Sở Phong giật mình, rốt cuộc cũng hiểu ra được vì sao hầu tử lại có thái độ đó. Bộ tộc kia đúng là rất đáng sợ. Thiên phú thần năng quá kinh người.
Đây chính là nắm giữ hư không sao?
Hiện tại, hắn có chút khó nhúc nhích. Nếu đổi lại là một người khác, nhất định đã bị trấn trụ triệt để, giống như hóa đá.
“A!”
Sở Phong rống to, quanh thân bộc phát ánh sáng chói mắt. Hắn sử dụng hô hấp pháp vận chuyển, miệng mũi đều phun ra sương trắng, năng lượng được thuần hóa đến cực hạn.
Đồng thời, bên ngoài cơ thể của hắn cũng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Đây chính là kết quả hắn tận lực áp chế Huyết Nhân Vương. Hắn không muốn lĩnh vực Nhân Vương của mình lộ hết ra ngoài, bị người ta nhòm ngó.
Gần đây, hắn đã suy nghĩ đến Nhân Vương Vực.
Tuy nhiên, một khi hắn phát huy, hiệu quả đã thể hiện ra. Hắn đã phá vỡ cân bằng, không gian không còn ngưng kết. Hắn đã phá giải trói buộc.
Đồng thời, hắn sử dụng Chung Cực Quyền, phịch một tiếng, đánh tới Bát Quái Kính đang trấn áp trên đầu của hắn.
Nhất thời, năng lượng bùng nổ, ngũ quang thập sắc lan tràn bốn phương tám hướng, mặt đất rạn nứt, không ngừng lún xuống. Hươu tám màu kêu lên, chạy như điên, vừa thẹn vừa giận.. Nó không trấn áp được tên cuồng đồ này, bản thân còn bị thiệt lớn.
Điều đáng giận nhất chính là, cuồng đồ này còn cưỡi lên người của nó. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nói thì dễ mà nghe thì khó, người ta sẽ nghĩ rằng nó bị đánh bại, trở thành tọa kỵ cho dã nhân.
Đến một bước này, nó đúng là giận dữ khó nhịn. Ngoài ra, nó còn âm thầm xin lỗi đệ đệ của mình. Cái nồi này, phiền đệ đệ nó cõng vậy.
Nó muốn hất Sở Phong ra, trực tiếp bỏ chạy. Hôm nay, nó cảm thấy quá mất mặt, xấu hổ và giận dữ.
Đồng thời, nó vô cùng hối hận. Ngày thường, phần lớn thời gian nó đều biến thành hình người, phong hoa tuyệt đại. Hôm nay, nó biến thành hươu tám màu, kết quả lại dẫn đến ác nhân kia, suýt chút nữa bị biến thành tọa kỵ.
“Hươu tám màu, khuất phục đi, trở thành tọa kỵ của ta. Đến lúc đó, ta mang ngươi xông thẳng ba mươi ba trọng thiên, thống nhất dương gian, thẳng hướng luân hồi. Ngươi theo ta đi đi.”
Sở Phong kêu lên, nhưng lọt vào tai Lộc công chúa, quả nhiên không thể chịu đựng được. Nhưng nhất thời, nó khó mà giết chết đối phương.
Oành.
Tám loại phù văn lại lưu chuyển trên lưng của nó. Hai sừng hươu hóa hình, trở thành viên nguyệt loan đao bay ra ngoài, chém xoáy về phía Hạ Thiên.
“Vô dụng thôi, ta là vô địch.” Sở Phong quát.
Hai mắt của hắn, phù văn lưu chuyển. Trong bóng tối, hắn vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh, thần quang tăng vọt, đánh bay hai loan đao.
Sừng hươu thần quay về, sau đó một lần nữa bộc phát năng lượng. Đại Nhật Luân Bàn lơ lửng, đánh tới Sở Phong. Lại một tiếng nổ lớn, cái này chính là liều mạng.
Bốp.
Một bàn tay của Sở Phong đập vào mông hươu tám màu, còn mình thì mượn lực bay ra ngoài, lựa chọn thoát khỏi lưng của nó, không thể không lui. Nếu không, thật đúng là ngọc thạch câu phần.
Hươu tám màu gần như muốn điên lên. Nó bị người ta một chưởng đánh vào mông.
Bốn vó của nó đạp xuống, đại địa vỡ ra, hào quang quanh thân ngút trời, liệt diễm bừng bừng, quang huy phổ chiếu thập phương. Ánh mắt của nó giống như muốn giết người.
Sở Phong rơi xuống mặt đất. Đại Nhật Luân Bàn đã bị các loại phù văn trên người hươu tám màu hấp thu, nhưng không bị nổ tung.
Cuối cùng, hươu tám màu nhìn thoáng qua Sở Phong, lựa chọn bỏ chạy, chịu đựng ác khí. Nó muốn rời khỏi nơi này rồi nói sau, nó thật sự không muốn đánh tiếp nữa.
“Này, hươu con, ngươi dám lừa ta? Ngươi chạy đi đâu. Mau quay lại làm tọa kỵ cho ta.”
Sở Phong truy kích, mở ra đôi chân dài chạy theo hươu tám màu.
Lúc này, trên chiến trường, người ngã ngựa đổ, đều do một người một hươu va chạm. Từ đằng xa, tất cả mọi người giống như hóa đá. Đây chính là quét ngang chiến trường. Hươu tám màu luôn bất bại lại bị người ta đuổi giết.
“Huynh đệ, đừng đuổi theo nữa, phải biết có chừng có mực, tránh cho địch nhân vây công.”
Sở Phong nói: “Ngươi thuộc bên nào? Ngươi đang nhắc nhở bọn họ sao? Ngươi còn không mau đuổi theo, cùng ta truy kích bó rau xanh này. Bắt sống hươu tám màu, đây chính là tọa kỵ mạnh nhất mà ta chọn trúng.”
Hầu tử, Bằng Vạn Lý, còn có Tiêu Dao đều không còn gì để nói, cuối cùng tất cả đành cắn răng đuổi theo, đồng thời hô lớn: “Giết, cùng nhau vây quét công tử hươu tám màu, bắt sống nó.”
Bọn họ đi rồi, đại quân hậu phương sôi trào. Đây là lần đầu tiên có người đánh cho hươu tám màu chật vật chạy trốn. Tất cả đều chen chúc truy kích.
Đằng trước, Lộc công chúa nghe xong, biết được Lục Nhĩ Mi Hầu đang che giấu cho nó, vứt cái nồi cho đệ đệ, bảo vệ thân phận của nó.
Nó vừa cảm kích, đồng thời cũng vừa phẫn nộ. Con khỉ này đúng là một bằng hữu chó chết, dám cư xử như thế đối với nó. Bây giờ còn không chịu buông tha cho nó, lại còn gọi nó là tiểu bạch thái.
Ầm ầm.
Sở Phong xách theo cái gậy lớn, một đường nghiền ép, quét ngang sinh vật các tộc, tốc độ quá nhanh, đuổi theo Lộc công chúa không bỏ, không thể tranh phong, cũng không ai có thể ngăn cản hắn.
Dưới đại kỳ, trên một chiến xa có một vị thiếu niên cường giả. Lúc này, trong lòng hắn ta đang mắng to. Người chung quanh đều chạy, nhưng hắn ta có thể trốn sao?
Với thân phận như hắn ta, nếu không đánh mà chạy, cũng quá mất mặt rồi.