Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ồ, bên kia có một cây cờ lớn, trên đó có viết chữ Thái, sẽ không phải đệ tử quy mao của Thái Võ lão ở đây chứ? Vừa lúc để ta giết hắn ta luôn.”
Trong mắt Sở Phong, thần mang trong vắt. Hắn nhìn thấy một lá cờ lớn từ đằng xa, đồng thời cũng nhìn thấy một chiến xa. Hươu tám màu vừa lúc bỏ chạy về phía đó.
Hào quang lưu động toàn thân con hươu, giống như đạp trên áng mây, hoặc giống như ánh sáng lơ lửng, quá nhanh, quá nhẹ nhàng, một đường thần tốc chạy đi.
Tuy nhiên, cho dù nó có nhanh đến cỡ nào, nó cũng không thoát được Sở Phong, khoảng cách vẫn không được kéo ra.
“Người nào ngăn ta, người đó tự gánh lấy hậu quả.” Sở Phong hô to.
Đằng trước, oành một tiếng, vô số tiến hóa giả chạy tứ tán, hoàn toàn không dám chặn đường hắn. Giết đến tình trạng này, tất cả mọi người ở đây đều biết dã nhân kia tồi khô lạp hủ đến cỡ nào. Ai dám chặn đánh, nhất định sẽ bị hắn giết chết.
Một tiếng ầm, quanh thân Sở Phong phát sáng. Lôi đình đang tỏa ra. Hắn sử dụng Thiểm Điện Quyền đến xuất thần nhập hóa, hợp nhất cùng thiểm điện xông về phía trước.
Hắn sử dụng ánh sáng lôi đình để che giấu huyết khí Nhân Vương. Bằng không, lam huyết và huyết dịch kim sắc giao hòa, lưu chuyển ngoài thân sẽ bị người ta phát hiện.
Hiện tại, sấm sét vang dội, hắn như tắm trong quang điện, nhanh chóng lao đi, người ngoài nhìn không ra.
Hắn gần như đuổi kịp hươu tám màu, một lần nữa vọt lên muốn cưỡi nó, muốn tóm lấy con dị hoang thú này.
Lộc công chúa giận dữ, ánh sáng tám màu quanh thân lại bộc phát, đánh về phía sau một kích.
Tuy nhiên, Sở Phong lại dựa vào cái này mà mượn lực, vèo một tiếng phóng đến bên cạnh chiến xa, vọt đến thiếu niên đứng dưới đại kỳ, tiến hành trấn áp.
Lòng bàn tay trái của hắn, hình cầu thành điện liên miên, xen lẫn một mảnh tinh hải cỡ nhỏ. Sau khi đánh ra và dẫn bạo, nó không thua gì một trận thiên kiếp.
Ầm ầm.
Lá cờ trực tiếp vỡ nát, còn thiếu niên kia cũng bị lôi điện bao trùm.
“Tào Đức, ngươi muốn chết.” Thiếu niên kia kinh sợ. Đối phương thật sự muốn xuống tay với hắn ta. Tấn công một con hươu tám màu còn chưa đủ, đồng thời còn ra tay hạ sát hắn ta.
Hắn ta trực tiếp nghênh chiến, cả hai kịch liệt va chạm, bộc phát hào quang chói mắt.
“Tào, ngươi điên rồi? Tại sao ngươi lại tìm khúc xương cứng mà gặm? Ngươi dự định một mẻ hốt gọn cường giả Kim Thân đỉnh tiêm trên chiến trường sao?” Hầu tử ôm trán. Hắn ta thật sự đau cả đầu.
“Không phải chỉ là đệ tử Thái Võ nhất mạch thôi sao? Hãy xem ta một bàn tay đánh chết hắn ta đây.” Sở Phong kêu lên.
“Ai nói ngươi đây là tiến hóa giả của Thái Võ nhất mạch? Đây là đệ tử hạch tâm của Thái Hư phái.” Hầu tử ở đằng sau kêu to.
Sở Phong rất muốn nói, rõ ràng là Thái Hư, viết thêm một chữ sẽ chết người sao?
Để tránh cho người khác liên tưởng và suy đoán, hắn không thể không kiên trì: “Cả hai đều có chữ Thái, cũng chẳng khác gì nhau. Đoán chừng cũng chẳng phải đồ tốt.”
Ầm ầm!
Hắn mang theo cây gậy lớn liên tiếp ra tay. Lộc công chúa rất không có nghĩa khí bỏ chạy, cũng không dừng lại. Còn truyền nhân Thái Hư giáo lại cùng Sở Phong long tranh hổ đấu, xác thực rất mạnh, là thiếu niên cường giả nổi tiếng Hạ châu.
Kết quả, hắn ta vẫn thất bại, bị Sở Phong đánh đầu nổi u, mặt mũi bầm dập, miệng mũi phun máu.
Ầm!
Cuối cùng, hắn ta còn bị Sở Phong đá một cước xuống chiến xa, lại còn hô to với người đằng sau: “Mau trói bó rau xanh đó lại cho ta.”
“Quá hung tàn rồi.” Rất nhiều người đều có suy nghĩ đó. Lúc này mới bao lâu chứ, hắn đã đục xuyên trận doanh của đối phương, một đường quét ngang, đánh chết hai tiên phong, bắt sống hai tiên phong đến từ thế gia siêu cấp.
Về phần các tiến hóa giả cấp Kim Thân lại càng không biết bị hắn nghiền ép bao nhiêu.
Sau đó, Sở Phong mang theo lang nha đại bổng, một đường phi nước đại, một lần nữa truy sát đằng sau Lộc công chúa, không chịu từ bỏ.
“Được rồi, đã đến lúc rồi.” Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên.
Sở Phong bất mãn nói: “Hầu tử, Tiểu Bằng Bằng, các ngươi cố ý nhường phải không? Vừa rồi, khi ta đối phó với đệ tử Thái Hư giáo, vì sao các ngươi lại không đuổi theo con hươu tám màu kia?”
Da mặt Bằng Vạn Lý co giật, cực kỳ phản cảm với cách gọi của Sở Phong, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Hầu tử còn nói: “Tào, ngươi muốn chém tận giết tuyệt sao? Không phải ngươi muốn bứng hết toàn bộ cường giả Kim Thân nổi tiếng trên chiến trường này à?”
“Ta đang có ý này. Tất cả đều là rau xanh, một người cũng bắt, hai người cũng bắt, vậy thì tranh thủ bắt luôn một đám đi.” Sở Phong gật đầu.
Hắn tuyệt không quan tâm. Hắn đến chiến trường chính là vì thực chiến, vì lịch luyện. Về sau chuyện làm lớn lên, cùng lắm thì hắn bỏ qua thân phận Tào Đức, phủi mông rời đi, không một chút tổn thất.
“Ngươi không sợ bị vây công sao?” Di Thiên hỏi.
“Hầu tử, ngươi muốn làm phản? Đã lên chiến trường còn nói cái gì giao tình? Hai quân đối chọi, chỉ có dũng mãnh tiến về phía trước, cũng giống như tu hành vậy, nghĩ quá nhiều ngược lại tiến thối không được, khó mà thực hiện tiến hóa siêu cấp.”
Di Thiên nghe xong, hoàn toàn không còn gì để nói. Tào Đức này ngay thẳng thật hay chỉ là giả bộ? Hắn dám giáo huấn hắn ta, còn làm ra vẻ gừng càng già càng cay, tràn ngập thuộc tính dã man.
“Giết.”
Sở Phong kêu lên, mang theo lang nha đại bổng toàn lực truy sát Lộc công chúa. Một khắc trì hoãn vừa nãy đã khiến con hươu tám màu kia chạy mất dạng.
Nó rời khỏi chiến trường trở về địa bàn của mình, biến thành một thiếu nữ yểu điệu nghiêng nước nghiêng thành. Tuy nhiên, ánh mắt vốn linh động của nàng tràn ngập lửa giận, hận không thể một tay đánh xuyên thiên khung.
“Tức chết ta rồi.” Nghĩ đến Tào Đức hung hăng cưỡi lên người nàng, muốn hàng phục nàng, bắt nàng làm tọa kỵ, lúc này, ngay cả hầu tử nàng cũng hận.
Về phần Tào Đức, hắn đã chiếm vị trí trong danh sách đen của nàng, đứng hàng số một.
“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Một thiếu niên mặc áo gấm đi tới, phong độ nhẹ nhàng.
“Đệ, xin lỗi ngươi, lần này ngươi đã thay ta cõng nồi rồi.” Lộc công chúa nói.
Sau khi đệ đệ của nàng nghe xong, có chút không dám tin, ngẩn người ra một lúc. “Hắn ta” bị người ta cưỡi trên chiến trường, còn muốn thu làm tọa kỵ?
“Lẽ nào lại như vậy? Hắn dám khi dễ tỷ tỷ ta? Lộc Đỉnh Thiên ta sẽ không để cho hắn yên. Bây giờ ta đi giết hắn ngay.” Thiếu niên mặc áo trắng gầm nhẹ.
“Nhớ kỹ, là khi dễ ngươi, không phải ta.” Lộc công chúa nhấn mạnh.
Sắc mặt Lộc Đỉnh Thiên lúc trắng lúc xanh. Lần này hắn ta đột nhiên bị mất hết mặt mũi một cách khó hiểu. Hắn ta tức đến muốn đập đầu vào tường, nhưng tỷ tỷ đã dặn dò như thế, hắn ta cũng không tiện phản bác.