Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2456 - Chương 2456: Bá Vương Chi Tư (1)

Thánh Khư Chương 2456: Bá vương chi tư (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên mặt đất, rất nhiều người kêu thảm. Tiến hóa giả cấp độ Kim Thân quá nhiều, bị bàn chân của nó giẫm thành thịt muối.

Toàn thân nó phát sáng, huyết khí như liệt diễm, hoàn toàn không ngăn được.

“Đáng chết, nó vượt qua biên giới, xâm nhập chiến trường chúng ta, ai có thể là đối thủ của nó?” Có người kêu lên sợ hãi. Chỉ trong khoảnh khắc mà đã tổn thất nặng nề như thế.

Thiên Thần Viên xé nát mấy chục cường giả, hung cầm cấp Kim Thân giữa không trung bị nó bắt lấy cũng bị xé thành hai mảnh, huyết dịch văng xuống. Nắm đấm sau khi đánh ra, lại càng làm cho rất nhiều sinh vật sụp đổ, mặt đất toàn là máu.

Đây quả thật là một đại ác ma.

Phía sau nó còn có một con nhím, toàn thân trắng như tuyết, dài hơn hai mét, không khổng lồ cho lắm nhưng lực sát thương lại cực kỳ kinh người.

Gai quanh người nó cũng trắng như tuyết. Lúc này, chúng như mũi tên, thỉnh thoảng bắn ra. Mỗi một lần đều là trí mạng, liên tục đánh chết mấy chục sinh vật Kim Thân xung quanh.

Xoẹt.

Một mũi tên màu trắng xẹt qua vai Sở Phong, quá mạnh. Dư âm của gió khiến cho mặt Sở Phong phải đau nhức.

Phù một tiếng, cách sau lưng nó không xa, một tu sĩ Kim Thân Quy tộc với mai rùa cứng rắn cũng bị xuyên thấu, đóng đinh trên mặt đất, sau đó nổ tung.

Ầm!

Phía xa, một con voi ma mút màu vàng cũng bị một luồng bạch quang đánh trúng. Khoảng cách cũng không tính là dài. Mũi tên con nhím bắn nổ tung con voi ma mút màu vàng cao mười mấy mét, khắp nơi đều đẫm máu, cảnh tượng có chút đáng sợ.

Chiến trường lập tức hỗn loạn. Cường giả Kim Thân chạy tán loạn. Hai sinh vật kia thật đáng sợ. Những nơi mà chúng đi qua đều có tay cụt chân cụt, máu nhuộm bùn đất.

Những nơi mà chúng đi qua gần như không có người sống. Trong thời gian ngắn đã chết hơn trăm sinh vật Kim Thân. Tất cả đều chết rất thê thảm.

Hai con sinh vật này tạo thành thảm họa còn nhiều hơn so với Sở Phong. Ngoài sự sợ hãi lại càng thêm kinh người. Dù sao cũng là hung thú cấp Á thánh. Một khi đã tiến vào chiến trường, rất nhiều tiến hóa giả đã sợ hãi về tâm lý, không chiến mà bại.

Ngoài ra, hai con sinh vật này giống như phát điên, không phân địch ta, công kích trận doanh tiến hóa giả hai bên.

“Tinh thần của bọn chúng rất khác thường, đoán chừng đã bị ăn thiệt lớn trên một chiến trường khác, hồn quang bị hao tổn, tinh thần bị rối loạn.” Bằng Vạn Lý nói.

Tiêu Dao gật đầu, tán thành loại thuyết pháp này.

Phía sau hai con hung thú có truy binh. Một tướng mặc kim giáp, giáp lưới quanh thân sáng loáng, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, đang đuổi theo hai con sinh vật kia.

Người còn lại là thần hạc tím óng ánh, giương cánh mà đến, cũng đang đuổi giết hai con sinh vật. Nó là tiến hóa giả Hạc tộc, biến thành một người đàn ông tóc tím.

Hai người này rất mạnh, nhưng nhất thời cũng rất khó chế trụ Thiên Thần Viên và Bạch Thứ Vị.

Phía sau bọn chúng còn có sinh vật cấp Á thánh khác, cũng đang xông đến triển khai công kích hai người, bộc phát hỗn chiến, vô cùng kịch liệt.

“Bọn chúng xông đến, không muốn ra tay cũng không được, vừa lúc kiểm tra đạo hạnh của chúng ta một chút, xem có thể so chiêu với Á thánh hay không.” Sở Phong nói.

Hắn tránh không chỉ một mũi tên màu trắng, tất cả đều bắn ra từ trên người con nhím kia. Gai trắng cuồn cuộn không dứt, có thể không ngừng bắn ra.

Gần khu vực này, rất nhiều người kêu thảm, từng lớp ngã xuống.

“Giết, hầu tử, thứ vị, các ngươi đều đang tìm đường chết, dám giết người mà ta đang truy đuổi.” Sở Phong vọt đến.

Gần hắn đều là tiến hóa giả đi theo hắn, cùng nhau xông pha chiến đấu. Bây giờ hắn không ra tay không được, mang theo gậy lớn vọt đến.

Ầm ầm.

Sở Phong chân đạp đại địa, mỗi một lần vọt về phía trước đều chấn mặt đất nứt thành bốn mảnh. Lực bàn chân của hắn quá mạnh, mỗi một bước đều lao xa trăm trượng.

Lúc này, quanh người hắn phát sáng, dùng Thiểm Điện Quyền che giấu huyết khí bản thân. Bởi vì Nhân Vương huyết đã được hắn kích hoạt, máu có kim quang lưu chuyển, lam quang xen lẫn.

Hiện tại, hắn từ đầu đến chân đều có sấm sét vang dội. Các loại hồ quang điện cộng hưởng, hoàn toàn nhìn không ra huyết khí tràn ra của hắn.

Sở Phong toàn lực ứng phó, hoành kích Á thánh.

Nếu còn ở tiểu Âm phủ, hắn đã sớm bỏ chạy. Một khi dính đến chữ Thánh, thực lực đó so với Kim Thân chẳng khác nào một lạch trời, chênh lệch rất lớn.

Nhưng ở dương gian thì không đến mức. Quy tắc dương gian hoàn chỉnh, đại đạo áp chế. Đừng nói Á thánh, ngay cả Thánh nhân cũng khó mà từ mặt đất bay lên không trung.

Ở dương gian, chỉ có bay lên trời mới được xem là ranh giới khó mà vượt qua, thực lực so sánh khiến người ta tuyệt vọng.

“Á thánh không hề tầm thường.” Sở Phong nói.

Hắn vung mạnh lang nha đại bổng, đối cứng với con Thiên Thần Viên kia. Hắn nhảy lên cao mười mấy trượng, sau đó lao xuống, quang hoa toàn thân cuồn cuộn, giống như thần diễm đốt cháy, hai tay cầm đại bổng đập xuống đầu con bạo viên.

Hư không run sợ, gầm rú.

Trong tay bạo viên xuất hiện một đoản mâu, ô quang lưu chuyển, khuấy động năng lượng. Nó rống to, mở cái miệng đầy máu, răng nanh trắng hếu, phá lệ dữ tợn, dùng đoản mâu đối cứng với Sở Phong.

Keng!

Trong chớp nhoáng, tiếng kim loại va chạm vang vọng chiến trường khiến rất nhiều người kêu thảm, bịt lỗ tai ngã sấp ra ngoài. Hai người này giao phong quá mãnh liệt.

Đồng thời, tiếng rống chói tai, ngoài ra còn có sóng năng lượng hung hăng khuếch tán, cuốn bay rất nhiều người.

Gần đó, có không ít người kêu thảm. Người nào bị nhẹ thì xương cốt đứt gãy, nặng thì toàn thân đều là vết thương, máu chảy ồ ạt, mắt thấy không sống nổi.

“Mạnh quá! Tào Đức trực tiếp đối cứng với Á thánh. Con mẹ nó, đáng sợ thật. Vừa rồi có thể giữ được mạng sống trong tay hắn, đúng là may mắn. Cũng may mà ta chạy nhanh, không đến gần hắn.”

Lúc này, sắc mặt rất nhiều sinh vật trận doanh đối địch đều trắng bệch. Có không ít người âm thầm cảm thấy may mắn, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Tất cả mọi người đều ngẩn cả người. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Tào Đức lại hung hãn đến như vậy, mang theo cây gậy lớn không nói hai lời đã đánh tới Thiên Thần Viên, lại còn cường đại đến như vậy, không hề có cảm giác đánh lén.

Mặc kệ trận doanh nào, mắt mọi người đều trợn tròn.

Lúc này, trên chiến trường, Sở Phong bay ngược ra ngoài, trên không trung một tay cầm lang nha đại bổng, tay kia dùng sức vung mạnh, cổ tay nứt ra, máu chảy ồ ạt, cánh tay đau nhức vô cùng.

“Á thánh không dễ đánh như vậy sao?” Hắn kêu lên, rơi xuống mặt đất.

Một số người nghe được lời hắn nói xong, tất cả không còn gì để nói.

Bình Luận (0)
Comment