Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái gì gọi là biến thái? Hắn chính là một ví dụ chân thực. Hắn còn tưởng rằng đánh bại Á thánh rất dễ dàng sao?
Nói đùa cái gì thế? Ở dương gian, có mấy tiến hóa giả Kim Thân có thể đánh được Á thánh?
Mặc dù bị đại đạo quản chế, cấp bậc chênh lệch không rõ ràng như còn ở tiểu Âm phủ, nhưng sinh vật cấp độ Kim Thân so với Á thánh vẫn khó mà đối địch.
Ở dương gian, dính đến chữ Thánh, đó chính là thể hiện của thế lực siêu phàm.
Người có thể đả sinh đả tử với Á thánh, tuyệt đối là cường giả tuyệt đỉnh trong lĩnh vực Kim Thân, có thể danh chấn thế hệ này, nhân vật phong vân trong cảnh giới Kim Thân.
Nhất là, mọi người nhìn thấy con bạo viên kia cũng thối lui mấy bước, đổi đoản mâu trong tay, sau đó vung mạnh.
Bằng Vạn Lý thở dài: “Biến thái, nhục thân tên gia hỏa kia mạnh như vậy sao? Nên biết rằng, hắn đánh không phải Á thánh trên ý nghĩa bình thường, mà là Thiên Thần Viên cao mười trượng. Lực của loài sinh vật này lớn vô cùng.”
Khóe miệng hắn ta co giật, bởi vì hắn ta có quyền lên tiếng nhất, tự mình thể nghiệm qua. Lúc trước, hắn ta đã từng bị thiệt lớn, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
“Di Thiên, thể chất của ngươi đặc biệt, am hiểu chém giết nhục thân, ngươi cảm giác như thế nào?” Tiêu Dao hỏi.
Da mặt Lục Nhĩ Mi Hầu co rúm, cuối cùng biểu hiện có chút đờ đẫn, thật lòng đáp lại: “Bây giờ, thể chất của hắn còn cứng hơn cả ta. Trừ phi ta tiến vào địa thế có lò bát quái thái thượng, đốt cháy ra một bộ cường thân. Nếu không, trong thời gian ngắn, ta khó mà vượt qua được hắn.”
Bằng Vạn Lý nói: “Như vậy cũng tốt. Ta có hy vọng rất lớn đối với kế hoạch lần này. Có Tào Đức, chúng ta có thể leo lên bảng danh sách kia.”
Sở Phong và Thiên Thần Viên đại chiến, nhất thời giống như âm thanh thiên giới rèn sắt, hoặc rèn đốt chân hồn cường giả trên đường luân hồi. Âm thanh đó có tính xuyên thấu, đinh tai nhức óc.
Hắn và Thiên Thần Viên đối cứng, vô cùng kịch liệt, huyết khí cuồn cuộn, giết ra chân hỏa.
Nếu đối phó với người của Thái Võ nhất mạch, Sở Phong chắc chắn sẽ lựa chọn phục kích, âm thầm đi săn, nhưng hiện tại hắn đến chiến trường là để ma luyện, rèn luyện bản thân. Cho nên, hắn đã dùng thực lực của mình để quyết đấu.
Rất nhiều người nhìn đến hóa đá. Tên gia hỏa này rất ác độc.
Cho dù là người trận doanh đối diện, cũng đều trợn mắt há mồm, cảm thấy kinh hãi vì tên dã nhân bưu hãn kia.
Hạ châu phía Tây, hai Phật tử dáng vẻ trang nghiêm. Một người mặc cà sa màu đen, một người mặc cà màu đen, giống như hai Phật đà hành tẩu ở nhân gian.
Ngoài ra, thiếu nữ Bạch Hổ tộc cũng đến, gương mặt hiện lên dị sắc. Nàng phát hiện được một mãnh nhân, khiến cho nàng kích động muốn ra tay đi săn.
Thập Vĩ Thiên Hồ, phong thái khuynh thành, điên đảo chúng sinh, được xưng tụng đẹp mê người, ánh mắt sáng chớp động. Nàng vẫn đang tập trung chú ý chiến trường.
Ngoài ra, người của Á tiên tộc cũng đến. Bọn họ ủng hộ vị bá chủ hạ châu phía Tây kia. Người của tộc này quan chiến từ xa, nhưng không tiến vào chiến trường, bởi vì đây là một thiếu nữ tóc bạc cấp độ cao hơn Kim Thân rất nhiều. Nàng cũng đang lẳng lặng quan chiến.
“Tỷ, chính là hắn sao? Muốn giết chết hắn cũng khó đây.” Lộc Đỉnh Thiên từ xa nhìn đến, cau chặt lông mày.
Lộc công chúa giật mình. Tên dã nhân đó quá bá đạo, có thể đả sinh đả tử với Thiên Thần Vương. Muốn trấn áp hắn, độ khó không phải bình thường.
“Đại hầu tử, ngươi lợi hại như vậy sao, còn điên cuồng hơn so với huynh đệ của ngươi.” Sở Phong kêu lên.
Hắn vừa nói vừa nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu cách đó không xa, khiến cho sắc mặt Di Thiên trở nên tái xanh. Hắn ta rất muốn nói, hắn ta và con bạo viên kia không cùng một tộc. Ngươi đừng gán loạn thân thích cho ta có được không?
Đang.
Lang nha đại bổng và đoản mâu va chạm nhau. Mỗi một lần đều giống như rung chuyển trời đất, năng lượng như sóng lớn khuếch tán bốn phương tám hướng. Rất nhiều người đều chạy trốn, tránh hết ra ngoài.
Đó chính là một bài học bằng máu. Người nào không chạy thoát, tất cả đều ngã xuống đất, toàn thân đều là vết thương. Có một số người còn bị đánh chết tươi.
“Ta không tin không đánh nổi ngươi.”
Sở Phong quát lớn, bay loạn lung tung, nhảy lên không trung hướng về phía bạo viên, đại bổng trong tay phát ra ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời ép xuống.
Lần này, bọn họ va chạm đến mấy trăm lần. Hổ khẩu Sở Phong chảy máu không ngừng. Cũng may nó đã bị thiểm điện quanh thân sấy khô, không để người khác phát hiện hắn đang sử dụng huyết dịch màu vàng của Nhân Vương.
Oành! Oành! Oành.
Thiên Thần Viên đang lùi lại. Dưới lực đạo đáng sợ, cường đại như nó cũng phải lảo đảo, không ngừng lui về phía sau. Khi giẫm trúng một cái hố trũng, nó suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Đây chính là tư thế bá vương.” Có người thở dài, một tu sĩ cấp độ Kim Thân đánh một con bạo viên cấp Á thánh phải lui lại, thực sự nghe qua có chút rợn cả người.
“Tổ phụ, tại sao huynh trưởng ta còn chưa ra tay? Tào Đức không thể lưu lại. Hắn quá mạnh.” Trên chiến trường, trận doanh đằng sau Sở Phong, một thiếu niên từ trong bóng tối truyền âm.
Hắn ta tên Hồng Vũ, vừa muốn thay Sở Phong vừa muốn kết minh với đám người hầu tử, Bằng Vạn Lý, tiến vào danh sách có liên quan đến tiến hóa giả.
Sắc mặt Hồng Vân Hải lãnh đạm: “Không vội, tự nhiên một chút sẽ tốt hơn. Tào Đức này đúng là không đơn giản, lợi hại đến không hợp thói thường. Không biết vì sao, ta mơ hồ có cảm giác tim đập mạnh. Huynh trưởng ngươi không phải xảy ra chuyện gì chứ?”
Sở Phong dừng đập, Thiên Thần Viên lảo đảo rút lui, khóe miệng chảy máu. Cái này không thua gì một trận địa chấn. Toàn bộ chiến trường không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng, mọi người đều thất sắc nhìn nhau.
Ầm ầm.
Thiên Thần Viên cao mười trượng, mỗi một bước rơi xuống đều khiến mặt đất run rẩy. Huyết khí của nó cuồn cuộn, năng lượng nồng đậm, bàn chân hữu lực, đánh rách tả tơi thổ địa dưới chân.
Nó gào thét, ánh mắt màu trắng bắn ra chùm sáng dọa người, lông đen toàn thân dựng đứng, trong tay cầm theo đoản mâu, bộc phát ánh sáng chói mắt, một lần nữa đánh tới Sở Phong.
“Đại hầu tử, đến đi.” Sở Phong kêu lên.
Hắn một lần nữa cứng đối cứng. Mặc dù hổ khẩu của hắn tổn thương không nhẹ, nứt ra một lỗ thủng rất lớn, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng điện quang toàn thân vẫn bành trướng, khống chế thiểm điện nhảy lên một cái quyết chiến với Thiên Thần Viên.
Tiếng kim loại va chạm chấn rất nhiều người bị ù tai, có chút không chịu được.
Từ đằng xa, Lục Nhĩ Mi Hầu trừng to mắt, bởi vì mỗi lần Sở Phong gọi Thiên Thần Viên đều hô đại hầu tử, giống như gọi luôn cả hắn ta.