Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoàn toàn chính xác, y không có nhìn lầm, Sở Phong đúng là đang nghiên cứu thuật pháp lấy một quyền giết địch.
Lúc trước nghe lão Cổ nói qua, hắn đã sớm có điều tâm đắc, nay lại thêm được huấn luyện thực tiễn, quyền ấn của hắn vô cùng khủng bố, có thể chọc thủng cả bùa chết thay.
Trên thực tế, các gia tộc đều nghiên cứu ra rất nhiều thuật phòng ngự mới gây chấn động, nhưng chắc chắn sẽ có "mũi nhọn" còn sắc bén hơn có thể xuyên phá chúng.
Thời đại đang phát triển, con đường tiến hóa càng đi càng rộng mở, rất nhiều việc đều đang biến đổi.
Hầu Tử nói: “Tên này trong lòng vẫn đang đè nén một nỗi oán niệm. Dù đã đánh Hồng Thịnh và Hồng Vũ một trận thành tàn phế nhưng hắn ngày thường bá đạo đã quen, khéo còn đang cảm thấy mình ăn phải thiệt thòi, chịu ủy khuất ấy chứ.”
Tiêu Dao nói: “Đổi lại là chúng ta hơn phân nửa cũng sẽ cảm thấy như vậy. Dù sao ngày thường cũng chả ai dám chọc chúng ta, chớ nói chi là bắt nạt và ngấm ngầm mưu hại.”
“Có đạo lý! Nói như vậy Tào Đức khả năng không đơn giản. Lòng dạ cao ngạo như vậy, chẳng lẽ có lai lịch gì đó?” Lục Nhĩ Mi Hầu rất nhạy bén. Ba người bọn họ hoài nghi, căn cứ vào các manh mối để suy đoán.
“Mặc kệ đi! Hơn phân nửa là đến từ mấy gia tộc lánh đời đáng sợ kia đấy! Chúng ta cứ giả vờ không biết, đừng đào bới cho ra cặn kẽ ngọn nguồn.” Bằng Vạn Lý nói.
Nhắc đến mấy gia tộc đã lánh đời, vẻ mặt của ba người bọn họ đều lộ vẻ ngưng trọng.
Gia tộc lánh đời chính là những gia tộc từ lâu đã không xuất thế, là những gia tộc hùng mạnh bị đồn là đã tuyệt vong từ lâu, gần như đoạn tuyệt với nhân thế, ngẫu nhiên mới có đệ tử xuất môn.
Ví dụ như Phật tộc Bồ Đề động Tam Tinh, là tộc Dị Hoang ly khai từ Phật tộc, được cho là đã sớm bị tuyệt diệt. Nếu bây giờ bọn họ có người bất ngờ xuất thế, vậy thì nói lên rằng tộc này vẫn còn, chỉ là đã trở thành gia tộc lánh đời mà thôi.
“Thằng nhóc họ Tào tên Đức kia, nghỉ ngơi một chút đi.” Di Thiên tiến về phía trước, kêu Sở Phong nghỉ ngơi một lát, cũng nói cho hắn biết muội muội của hắn ta đi mời người đã trở về.
“Thế à, vậy thì sớm ra tay một chút đi! Ta đang rất mong chờ được đấu một trận với Á Thánh đây.” Sở Phong nói.
Sau khi rèn luyện một lúc ở đây, người hắn toàn là mồ hôi, sau khi rửa mặt mới cảm thấy thần thanh khí sảng, không còn bị đè nén, tinh lực còn thừa thãi rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết.
“Được, vậy ta đi tìm muội ấy rồi thương lượng lại thời gian, đúng là nên sớm động thủ cho rồi!” Hầu Tử gật đầu.
Sở Phong thì ngồi xuống yên tĩnh thể ngộ thu hoạch lớn mà hắn đạt được ở lần lên chiến trường này. Hắn luyện Chung Cực quyền, máu huyết tung toé trên chiến trường cũng xúc tiến cho sự diễn hóa của Chung Cực quyền.
Môn quyền pháp này rất đặc thù, một khi triển khai sẽ có một tầng kim quang hộ thể, bên ngoài còn có một tầng huyết quang nhàn nhạt, có thể cộng hưởng với máu huyết của những sinh vật khác.
Trong quá trình tiến hoá của các tộc, một bí ẩn sâu kín nhất cũng dần dần được khám phá ra. Trong máu của vạn loại linh hồn có một thứ mật mã hay một mảnh nhỏ trật tự gì đó, thuộc về riêng tộc đàn của mình.
Khi Sở Phong luyện Chung Cực quyền liền có thể cộng hưởng với những cấu trúc có sẵn trong máu, từ đó có điều cảm ngộ. Đây là một loại cơ duyên hiếm có.
Cho nên vừa rồi hắn mới luyện quyền một cách thoả thích, sau đó nhắm mắt lại cảm ngộ, gặt được nhiều thu hoạch lớn!
Nói theo một cách khác, mỗi lần tham gia chém giết trên một chiến trường quy mô lớn sẽ giúp quyền ấn của hắn càng thêm lợi hại!
Sau đó không lâu, muội muội của Di Thiên tới.
Sở Phong lập tức giật mình. Sau khi nhìn thấy người ta, hắn mới hoàn toàn tin rằng lúc trước Hầu Tử quả thật không nói dối, muội muội của hắn ta đúng là bậc quốc sắc thiên hương, cực kỳ thanh lệ động lòng người.
Da nàng có màu trắng nõn, mái tóc thì đen nhánh sáng bóng, đôi mắt to tinh khiết mà trong veo, cả người mang theo một luồng tiên khí, như một màn sương mờ ảo, đẹp đến không chân thật.
“Thì ra không phải có miệng như Lôi Công (1) thật!” Sở Phong lẩm bẩm.
(1) Miệng Lôi Công: theo quan niệm của Trung Quốc, Lôi Công có hình dạng nửa người nửa chim, miệng còn giữ hình dạng của mỏ chim nên bị hô như miệng khỉ.
“Ngươi xỏ xiên gì đó?!” Dù giọng của Sở Phong rất nhỏ nhưng Hầu Tử vẫn nghe không sót tí nào, nếu không cũng thật có lỗi với cái danh Lục Nhĩ Mi Hầu của hắn.
Ngay lập tức, mặt Hầu tử liền đen như đít nồi. Nhớ lại khi hai người mới gặp nhau lần đầu, hắn còn muốn giới thiệu muội muội của mình cho Tào Đức, kết quả lại bị ghét bỏ.
Di Thanh cười nhẹ, mềm mại uyển chuyển đi lên phía trước vấn an với Sở Phong, hiển nhiên là đã nghe qua chuyện hắn hung tàn cỡ nào.
Sở Phong mỉm cười, ra vẻ hiền lành vô hại, thân thiện chào hỏi với Di Thanh, trong lòng thì lại lẩm bẩm, sớm biết không phải miệng như Lôi Công mà trời sinh thân người thì hắn đã không cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy rồi.
Hắn lập tức mở miệng tán dương Di Thanh đoan trang thoát tục, giơ tay nhấc chân giống như tiên tử trên trời.
“Ngươi muốn làm gì?!” Hầu Tử ngăn Sở Phong lại, sắc mặt không lành, nhìn chằm chằm hắn một cách dữ dằn.
Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao đều không còn gì để nói.
Di Thanh thì lại cười khẽ, nói: “Đừng để ý tới huynh của muội, huynh ấy chính là đồ thần kinh, lúc nào cũng khoa tay múa chân, chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp được gì.”
“Di Thanh tiểu thư thật đúng là thanh nhã xuất trần, vừa thông minh lại còn khéo hiểu lòng người, so với người nào đó thì giỏi hơn nhiều.” Sở Phong thật ra rất muốn nói là so với con khỉ nào đó thì mạnh hơn nhiều, nhưng rồi lại cảm thấy nói thế cũng sẽ đắc tội với Di Thanh, vì vậy sửa miệng.
Hầu Tử nói: “Tào, ta cảnh cáo ngươi, đừng có nhìn ngó lung tung, cũng đừng có đánh chủ ý lên muội muội của ta, hết hi vọng đi là vừa. Ta đã sớm cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết trân quý, giờ cũng đã chậm rồi!”
Sở Phong rất muốn nói, con khỉ chết tiệt nhà ngươi hôm đó cũng chỉ là đang lừa dối ta, làm gì có cho cơ hội nọ kia?
Cuối cùng, hắn nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu từ trên xuống dưới, nói: “Hai người các ngươi thật đúng là cùng một mẹ sinh ra sao?”
Lời này vừa nói ra, Di Thanh toàn thân trắng nõn như ngọc lập tức cười hì hì.
Mà Hầu Tử thì da mặt co giật, cảm thấy tổn thương sâu sắc. Ánh mắt hắn như muốn giết người đến nơi, phải liều mạng với Sở Phong, nhưng sau khi cân nhắc đến hậu quả, có khả năng người bị đánh một trận lại chính là mình, liền buộc phải khắc chế và nhẫn nhịn.