Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, có người đến bẩm báo, bên liên doanh Á Thánh có người đến đưa một phong thư.
“Để cho người đó vào đi!” Bằng Vạn Lý khoát tay.
Một nữ tử trẻ tuổi bước vào, vẻ ngoài cũng coi như là xinh đẹp, dáng dấp không tồi, bước đi ưu nhã tiến vào động phủ trong lều lớn.
Ả ta có chút kiêu ngạo, trong mắt mang theo ý khinh thường, nhìn thoáng qua Sở Phong rồi nói: “Chắc ngươi là Tào Đức nhỉ? Trông cũng phách lối, ra vẻ ta đây phết! Tiểu thư nhà ta bảo ngươi đi qua một chuyến. À, thư đây.”
Sở Phong liếc ả ta một cái. Không phải chỉ là một thị nữ thôi sao? Đương nhiên, thị nữ cấp Á Thánh quả thật rất lợi hại và đáng gờm, nhưng ả cũng quá là ngạo mạn, truyền tin mà cũng bày ra tư thái này.
Hắn vẫy tay một cái, trực tiếp hút lấy bức thư.
Sau khi xé thư rồi đọc, sắc mặt Sở Phong có chút khó coi. Cái cô tiểu thư đó dùng giọng điệu ra lệnh kêu hắn đi qua liên doanh Á Thánh thỉnh tội.
“Là nữ nhân này?!” Hầu Tử nhìn thoáng qua lạc khoản (2) trên thư, con ngươi lập tức co lại, bởi vì đây là một trong những mục tiêu dự bị cấp Á Thánh mà bọn hắn muốn phục kích.
(2) Lạc khoản: dòng chữ nhỏ viết tên họ và ngày tháng trên các bức tranh hay thư từ.
“Tiểu thư nhà ta nói, ngươi trên chiến trường đánh người của ngài thì cũng thôi đi, còn dám hai lần phế Hồng Thịnh, lá gan không nhỏ, nên bảo ngươi đi qua nói chuyện.”
Ả thị nữ này trông rất vênh vang đắc ý, lời lẽ mang đầy tính cao ngạo.
Hầu Tử truyền âm nói cho bọn họ biết nữ tử sau lưng thị nữ này là người thế nào.
Sở Phong sắc mặt lập tức sầm xuống, nói thầm: “Gì mà mục tiêu dự bị chứ, bỏ hai chữ "dự bị" đi, lần này đánh ả cho ta!”
Trong lòng của hắn bốc lên một ngọn lửa lớn. Ả gọi là tiểu thư kia thật sự quá bá đạo, dám buông lời như thế với hắn. Chỉ một phong thư thôi mà cũng dám cao ngạo ra lệnh cho hắn đi thỉnh tội sao?
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sở Phong xé nát bức thư, ném thẳng toẹt trên mặt ả thị nữ kia, nói: “Về nói nàng ta tắm rửa sạch sẽ đi, chờ ngày nào ta tâm tình tốt lại đi tìm nàng ta, hiện tại không có thời gian!”
Tắm rửa sạch sẽ? Mấy người ở đây đều lộ ra vẻ mặt khác thường. Đây là muốn chiến đấu hay là muốn mập mờ hả?
“Ngươi...” Nữ tử có tư thái hoàn hảo này lập tức trở mặt. Ả tự cho mình là cao thủ cấp Á Thánh, trong cách nói chuyện lộ rõ vẻ tự kiêu, thế mà lúc này lại bị người ta ném một bức thư bị xé nát vào thẳng mặt, đúng là chuyện nhục nhã.
Ngay lập tức, sát khí của ả bùng lên, mắt hạnh trợn tròn, hàn ý lạnh thấu xương toả ra. Ả tiến đến gần Sở Phong, nói: “Ngươi đây là đang tuyên chiến sao?”
Sở Phong không thèm phản ứng với ả mà đang nói thầm với Hầu Tử, mặc kệ cái ả tiểu thư đó thân phận có lợi hại đến mức nào, mục tiêu phục kích cũng nhất định phải có ả trong đó.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không?!” Nữ tử truyền tin quát hỏi. Ả mặc dù kiêu căng ngạo mạn, lời nói bất kính, nhưng cũng không dám thật sự động thủ.
Nói đùa gì chứ, sự hung tàn của Tào Đức đã sớm lan truyền khắp nơi rồi, mà nơi này còn có huynh muội Lục Nhĩ Mi Hầu và đám Hỗn Thế Ma Vương Bằng tộc, Đạo tộc. Nếu thật muốn động thủ, đoán chừng cuối cùng ả mới phải là người nằm cho người ta khiêng ra.
“Tiểu thư nhà ta mời ngươi đi qua, ngươi không nghe thì cũng thôi đi, còn dám đối xử với ta như vậy?” Ả lại quát hỏi, đòi hỏi một lời giải thích.
“Nàng ta như thế là muốn mời ta sao? Đó là ra lệnh cho ta đi thỉnh tội! Nàng ta bảo ta qua thì ta phải qua sao, coi mình là ai chứ?!” Sở Phong nhìn ả một cái, sắc mặt hiện lên ý lạnh.
Hắn quả thực đang bừng bừng lửa giận. Mình đến chiến trường là vì rèn luyện bản thân, thế mà đến đây vẫn phải gặp loại chuyện này. Có vài người lúc nào cũng muốn một tay che trời, giở trò “quy tắc ngầm” với hắn, nhưng hắn là loại người chịu để yên sao?
Phải biết, lúc còn ở Tiểu Âm Gian, hắn chính là một kẻ buôn người tiếng tăm lừng lẫy, có thể săn Thần tử, bán Thánh nữ một cách hung bạo, há gì ở Dương Gian lại phải rơi vào cảnh khom lưng sợ hãi?
Cho nên, trước đó hắn liền hóa thân thành một thanh niên nóng nảy, "ngay thẳng”, hai lần đánh cho Hồng Thịnh tàn phế.
“Được, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng có hối hận!” Nữ tử này cười lạnh nói, sau đó phất ống tay áo một cái, mảnh thư bay phấp phới đầy trời lập tức hóa thành bột mịn.
Sở Phong lập tức xách ra chuỳ nanh sói, chỉ ngay về phía mũi ả, nói: “Còn dám nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu đó thì ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa lại đỏ!”
Nữ tử kia lập tức biến sắc. Trên cây chuỳ đang dí sát mũi ả lít nha lít nhít những chiếc đinh loé ra ánh sáng sắc lạnh, trông vô cùng sắc bén.
Đây là uy hiếp trắng trợn cùng đe doạ! Trong mắt ả ta, Sở Phong là một tên man rợ không kiêng nể gì, dù ả là người đi truyền tin nhưng cũng bị đối xử không ra gì.
Hắn không lẽ không biết tiểu thư mà ả theo hầu có lai lịch cực lớn, mà gia tộc sau lưng ngài ấy càng là không dễ chọc sao.
“Tào Đức, ngươi giỏi lắm! Hôm nay ta không thèm chấp nhặt với ngươi, ta chỉ cần bẩm báo chi tiết chuyện này cho tiểu thư nhà ta thôi, hết thảy hậu quả tự ngươi gánh lấy.”
Nữ tử nói xong liền lui về phía sau. Ả vô cùng phẫn hận, mỗi lần đi theo tiểu thư nhà ả xuất hành ả đều được người ta lấy lòng, làm sao đã từng gặp phải tình huống như ngày hôm nay.
Lấy tay chỉ vào mũi ả thì cũng thôi đi, thế mà cái tên man rợ đó còn dùng chuỳ nanh sói chỉ vào mũi ả nữa, đúng là dã tính khó thuần, quá ngang ngược.
“Ngươi dám uy hiếp ta thêm một câu nữa thử xem?” Sở Phong huyết khí cuồn cuộn, dù mới đang cấp Kim Thân nhưng hắn cũng không sợ Á Thánh, quẳng ngay ra lời đe doạ.
Di Thanh vẫn giữ yên lặng nãy giờ, trên gương mặt thanh lệ như tiên dung thoáng qua chút kinh ngạc. Đây không phải là chuỳ nanh sói của ca ca nàng sao?
Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình tĩnh. Tào Đức này quả đúng là hung tàn như lời đồn, khó trách ngay cả ca ca của nàng tại lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn đánh cho một trận.
Di Thanh biết rõ địa vị của tiểu thư đứng sau nữ tử này lớn cỡ nào.
“Huynh đệ, đàn ông tốt không chấp nhặt với phụ nữ, để nàng ta đi đi!” Bằng Vạn Lý ôm chặt lấy cánh tay của Sở Phong, sợ hắn đập xuống một gậy, sát sinh luôn ở chỗ này.
Hiện tại, Sở Phong trong mắt bọn họ là một tên nếu điên lên là ngay cả người mình cũng đánh, bọn họ thật đúng là sợ hắn nổi máu điên ngay lập tức.