Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 248: Tiến Hóa Siêu Cấp (1)

Thánh Khư Chương 248: Tiến hóa siêu cấp (1)

Lúc này đã là nửa đêm, xa xa một mảnh tối đen, sương mù bao phủ.

Chỉ có nơi này là có ngân quang chảy xuôi.

Gió đêm thổi tới, phiến lá trong suốt va chạm với nhau, phát ra tiếng leng keng, giống như hạt châu lớn hạt châu nhỏ rơi xuống bàn ngọc, dễ nghe vô cùng.

Sở Phong nghe được âm thanh này, thể xác và tinh thần đều yên tĩnh, cả người cảm thấy thanh tĩnh, cảm nhận được một vận đạo đặc biệt.

Điều này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Phiến lá màu bạc va chạm cùng một chỗ quả thật rất dễ nghe, nhưng tại sao lại làm cho người ta cảm nhận được một sự linh hoạt kỳ ảo? Có cảm giác giống như siêu thoát.

Giống như một đại đạo âm thanh đang khuếch tán.

Hắn thoáng suy nghĩ một chút, sau đó vận dụng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm thử rèn luyện bản thân.

Trong nháy mắt, xương khớp cả người Sở Phong phát ra tiếng vang không dứt, nhưng không phải âm thanh đùng đùng như trước mà là một âm thanh thanh thúy, giống như kim thạch va chạm.

Cùng lúc, hắn cảm thấy xương khớp tê dại, tràn ngập một luồng năng lượng thần bí, đang khuếch tán khắp tứ chi.

Sau đó, ngũ tạng của hắn cộng hưởng rất có quy luật, chẳng khác nào lôi đình đánh xuống, rèn luyện tạng phủ, được một tầng năng lượng trong suốt bao phủ.

Sở Phong kinh ngạc. Hiệu quả của phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm tốt hơn ngày thường rất nhiều. Hắn có cảm giác thể chất của bản thân đang thay đổi mạnh. Đây là nguyên nhân gì chứ?

Hắn nhìn cây cổ thụ, là do phiến lá va chạm nhau phát ra âm thanh sao?

Sau khi phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm kết thúc, quanh thân của hắn xuất hiện một số vật chất, có chút giống với mồ hôi, là từ trong huyết nhục ép ra, hiệu quả tuyệt vô cùng.

Sở Phong tin rằng, hiện tại hắn đang ở cấp cao nhất của cảnh giới Thức Tỉnh cao nhất, bên trong cơ thể cũng đủ thâm hậu. Việc trùng kích cảnh giới cấp vương lại càng nắm chắc hơn.

Hắn không dùng phương pháp hô hấp mà Hoàng Ngưu dạy cho hắn, bởi vì hắn vẫn luôn chờ ngân thụ nở hoa. Đó mới chính là thời khắc tốt nhất để vận dụng phương pháp này.

Mọi việc đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ đợi nụ hoa xuất hiện.

Thời gian trôi qua, cây thụ đã cao gần hai thước, khi đó nó không tiếp tục cao lên nữa, nhưng trở nên xum suê, không ngừng trổ nhánh, phiến lá màu bạc càng lúc càng nhiều.

Nơi này trắng xóa như tuyết, ngân quang cứ trút xuống không ngừng.

Ngoài ra, thân cây trở nên thô hơn, càng lúc càng cứng cáp, hoàn toàn không giống như trưởng thành sau một đêm.

Nó giống như lão thụ hơn trăm năm, làn da nứt ra, thô ráp nhưng lại có màu bạc.

Sở Phong dùng tay sờ vào cây cổ thụ, cảm nhận được nhịp đập của sinh mệnh cường đại. Nó đã ngưng tụ được sinh cơ tràn đầy.

Đột nhiên, sinh mệnh dâng lên, ngân quang chiếu khắp. Đỉnh cây xuất hiện một điểm lấm tấm, ngưng tụ thành sinh cơ nồng đậm, phá lệ kinh người.

Chỉ một lát sau, nó giống như một mặt trời nhỏ, nụ hoa thành hình, dần dần thai nghén.

Sở Phong chờ mong thật lâu, hy vọng nó nhanh chóng sinh trưởng, sau đó nở rộ.

Không phụ lòng chờ mong của Sở Phong, một nụ hoa rất nhỏ bằng ngón tay cái mọc ra từ thân cây màu bạc, sau đó hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.

Tán cây trút xuống mưa màu bạc, thoạt nhìn rất thần thánh. Cả khu vực chìm trong ánh sáng màu bạc. Từ xa nhìn lại, nó giống như một thế giới thần thoại, cây kho báu mọc lên, dưới tàng cây là một thần nhân đang ngồi xếp bằng.

Sở Phong im lặng, nhìn chằm chằm nụ hoa đang lớn dần.

Đột nhiên hắn cảm nhận được một sự dao động rất nhỏ, từ xa truyền đến, khiến cho hắn phải cau mày.

Tại một khu vực sương mù khác, có sinh linh đang lặng yên tiếp cận nơi này.

Sương mù ngăn cản, thần giác của Sở Phong bị ảnh hưởng, nhưng thính lực của hắn vẫn viễn siêu hơn người bình thường. Hắn có thể nghe được âm thanh mà người khác không thể nghe thấy. Điều này làm cho hắn phải cau mày.

Hắn thật sự không muốn loại chuyện này phát sinh. Hắn chỉ muốn chờ đợi ngân thụ nở hoa, không bị quấy rầy.

Hắn nghĩ mình đã đi đủ xa, ngay cả thú vương bình thường tiến vào cũng có khả năng bị lạc. Kết quả vẫn có người không sợ chết giống như Sở Phong, âm thầm đi vào.

Sinh vật kia rất cẩn thận, tiềm hành nặc tung, vây quanh hướng phía sau Sở Phong. Mất hơn nửa khắc, lúc này sinh vật đó mới tiếp cận, đột nhiên nhảy lên thật mạnh, đánh giết về phía trước.

Có thể nhìn thấy móng vuốt sắc bén trong bóng tối kia dài đến vài thước hướng đến cổ Sở Phong, hàn quang lòe lòe.

Đây là một con báo vằn, hình thể khổng lồ, cả người vằn vện, tản ra khí tức nguy hiểm. Cái miệng máu mở to, răng nanh dài đến vài thước, vô cùng dọa người.

Nó muốn một kích giải quyết cho bằng được Sở Phong.

Đây là một con dị thú rất mạnh. Nó có thể nhìn ra được sự phi phàm của ngân thụ, huống hồ ngân thụ còn đang nở hoa, muốn chiếm đoạt cơ duyên ở đây.

Dị thú và nhân loại có thể an toàn ở đây, nhưng điều kiện tiên quyết là không phát hiện thứ gì tốt. Một khi có phát hiện kinh người, tất sẽ chết vô số.

Ầm.

Sở Phong rất nhanh xoay người, vung chân một cái đá vào móng vuốt của nó, phát ra tiếng răng rắc, thú trảo bị bẻ gãy.

Báo vằn kinh ngạc, da lông toàn thân dựng thẳng. Nó cảm giác mình bị thiết bản đá trúng, lập tức mở cái miệng máu rít gào.

Ầm.

Sở Phong cũng không cho nó cơ hội, cả người bay lên không, nhanh đến mức khiến cho báo vằn phản ứng không kịp, bịch một tiếng, một cước đá vào mi tâm của nó, trực tiếp vỡ vụn.

Phù phù.

Báo vằn ngã sấp xuống, há to miệng, không phát ra được âm thanh nào nữa, máu tươi trào ra ồ ạt từ mi tâm.

Sở Phong nhìn cũng không thèm nhìn. Hắn cau mày, có chúti lo lắng. Hắn đã đi đủ xa, nhưng tại sao lại đụng phải những sinh vật khác như vậy?

Nếu nụ hoa nở rộ, trong thời khắc mấu chốt có người quấy rầy thì làm sao bây giờ?

Hắn hơi lo lắng. Tuy rằng ở đây tốt, có thể giúp cho hạt giống sinh trưởng nhưng cũng có phiền phức rất lớn.

“Hy vọng hết thảy đều thuận lợi.”

Sau đó, nụ hoa trên thân cây màu bạc đã to bằng nắm đấm, nhưng vẫn còn đang lớn lên.

Nhưng lúc này tốc độ đã chậm lại. Ước chừng sau một tiếng, nó mới lớn lên được thêm một chút.

“Nếu còn tiếp tục như vậy, trời sẽ sáng mất.” Sở Phong nhìn thời gian. Bây giờ đã là nửa đêm về sáng.

Vì sao lại lớn chậm như thế? Điều này làm cho hắn khó hiểu. Lúc bắt đầu, thân cây lớn rất nhanh, cao đến gần hai thước.

Thời gian trôi qua, sau nửa đêm thực yên tĩnh.

Điều may mắn chính là, không còn sinh vật nào khác tiếp cận. Nơi này rất bình yên, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Cuối cùng, gần sáng, thân cây cũng không còn thay đổi nào khác. Nụ hoa đã to bằng cái bát, rất xán lạn, ngân quang lan tràn bốn phía.

Mơ hồ còn có hương thơm tràn ngập.

Lúc này, Sở Phong vô cùng khẩn trương, bởi vì thời khắc mấu chốt thật sự đã đến.

Từ xa truyền đến tiếng trốn chạy, giống như có người đang chạy trối chết, nhưng cuối cùng cũng không đến gần nơi này, mà là chạy về một hướng khác.

Tiếp theo, hắn nghe được tiếng chim kêu, cực kỳ chói tai, giống như kim loại ma sát với nhau. Đó chính là một sinh vật vô cùng khủng bố, đang vỗ cánh trong sương mù.

Bình Luận (0)
Comment