Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 248 - Chương 247: Hạt Giống Thần Bí Tái Sinh

Thánh Khư Chương 247: Hạt giống thần bí tái sinh

Rất nhanh, hắn phát hiện một cây đại thụ hai người ôm không hết, vừa thấy đã biết bất phàm. Tuy rằng nó khô héo nhưng trên thân cây thỉnh thoảng có lưu quang thoáng hiện.

“Thánh thụ đang sống lại?” Sở Phong dừng bước, ngồi xổm xuống, đào bới trên mặt đất, muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng.

“Đúng là loại đất rất khác thường.”

Sở Phong chấn động, trong lòng giống như có một cơn bão dâng lên. Dị thổ rất thưa thớt nhưng đều to bằng nắm đấm. Tuy nhiên, màu sắc lại khá ảm đạm, dường như ẩn chứa không đủ năng lượng thần bí.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Sở Phong kích động suýt chút nữa hô to lên. Hắn cảm thấy hạt giống trắng như tuyết của hắn sẽ nảy mầm nơi này. Cho dù nhu cầu của nó đối với dị thổ rất lớn nhưng bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Đột nhiên, một luồng sát khí đánh úp lại, thẳng ngay ót của hắn.

Đồng tử Sở Phong co rút lại, lướt ngang ra ngoài.

Một cái mâu sắt sượt qua bên cạnh, bịch một tiếng dính vào trong tảng đá.

Hắn chỉ cần chậm một bước thôi, ót của hắn sẽ bị xuyên thấu.

Ánh mắt Sở Phong lạnh như băng, cảm nhận được sự tàn nhẫn vô tình của người khác.

Đây là một dị nhân, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác, không lộ ra hình dáng. Cùng là Nhân tộc nhưng lại đánh lén Sở Phong.

Điều này làm cho Sở Phong ý thức được nơi này không an toàn. Bất luận kẻ nào cũng phải phòng bị.

“Cậu phát hiện được cái gì?” Âm thanh của dị nhân này hơi khàn khàn. Gã nhìn Sở Phong ngồi xổm nơi đó đào móc, nghĩ rằng có phát hiện, muốn nửa đường cướp đoạt cơ duyên.

“Liên quan gì đến anh?” Sở Phong lạnh lùng đáp lại, hơn nữa còn xuất kích. Dị nhân này vừa thấy đã biết không phải người lương thiện. Nếu gã đã muốn giết hắn, hắn cũng chẳng cần phải khách sáo.

Vèo.

Hắn vọt đến, triển khai Hình Ý Quyền, hai tay nắm thành hổ hình. Oành một tiếng đánh về phía trước, cương mãnh mà bá đạo, giống như một vách núi đụng tới.

“Cậu...”

Dị nhân lắp bắp kinh hãi. Thực lực của gã rất mạnh, kết quả lại gặp phải dị nhân còn biến thái hơn. Gã đột nhiên nhận ra mình không phải là đối thủ của Sở Phong.

“Đừng hiểu lầm, chúng ta đều là Nhân tộc.” Gã kêu lên, hai thiết mâu trong tay đâm về phía trước, ngăn cản quyền ấn của Sở Phong.

Keng!

Hai mâu sắt bị đứt làm đôi, bị quyền ấn của Sở Phong phá hủy. Hắn ngay cả bức tường sắt dày hai thước còn có thể đánh nát, huống chi là binh khí không đáng nhắc đến.

Bịch.

Gã dị nhân bay ngược ra ngoài, đánh vào vách núi, miệng hộc máu.

“Lúc nào cũng nói mình là Nhân tộc, nhưng lại đánh lén tôi, muốn lấy mạng của tôi à. Người như anh giữ lại cũng chỉ là tai họa mà thôi, không biết sẽ còn tàn sát bao nhiêu người khác nữa.”

Phập!

Sở Phong đá thiết mâu trên mặt đất vào ngực của người kia.

Hắn xoay người rời khỏi nơi này. Thánh thụ không chỉ một cây, hắn nên tận lực chọn chỗ xa nhất, tốt nhất là không có ai đặt chân, khi đó hắn mới có thể chôn hạt giống của mình xuống.

Sở Phong đi sâu vào trong sương mù, bên ngoài người nhiều quá.

“Cây này...”

Hiện tại đỉnh Ngọc Hoàng rất lớn. Sở Phong đi hơn mười dặm vẫn không thấy điểm cuối. Lúc này hắn phát hiện một gốc thụ, không hề khô héo mà đã có mầm non, phiến lá màu tím óng ánh, không phải cây bình thường.

Sở Phong đào đất, phát hiện bên dưới rất xán lạn, có không ít dị thổ, đều lớn bằng nắm đấm, ẩn chứa năng lượng thần bí nồng đậm.

“Phẩm chất của dị thổ này còn tốt hơn so với dị thổ dưới cái cây khô héo kia.”

Nếu không có ai đi ngang, nơi này chính là nơi lý tưởng nhất.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Một dị loại lên tiếng khiển trách: “Các tộc đã có ước định, không được làm tổn hai một ngọn cây cọng cỏ ở đây. Bằng không sẽ gặp phải họa diệt tộc.”

Y hóa thành hình người, hiển nhiên là đến từ một vương tộc cường đại. Dị thú bình thường không có cơ duyên này.

“Chỉ nhìn một cái thôi mà.” Sở Phong xoay người rời đi. Nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn phát sinh xung đột ở đây.

Không có gì quan trọng hơn việc đột phá cảnh giới cấp vương. Nhưng muốn làm đến bước này, nhất định phải để cho hạt giống tuyết trắng nảy mầm.

Đột nhiên, Sở Phong cảm nhận được một áp lực. Đằng trước có một sinh vật cường đại hoành không mà đến, bay từ trong sương mù bay ra.

“Cao thủ cấp bậc Chuẩn Thú vương.” Sở Phong chấn động trong lòng.

Sinh vật cấp bậc này xuất hiện, tuyệt đối nguy hiểm. Hắn đã từng có kinh nghiệm, biết rõ không thể địch lại.

Nhất là đó lại là một con không tước, khiến cho hắn không thể không suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ con này đặc biệt vì giết hắn mà đến?

Sở Phong âm thầm đề phòng, chuyển sang hướng vắng vẻ hơn.

“Cút ngay cho ta.” Từ đằng xa, con khổng tước quát lớn mọi người. Nó quả nhiên đang tìm kiếm cái gì đó.

Sở Phong đi xa, càng thêm bức thiết muốn tìm một chỗ yên tĩnh.

“Ngươi đang làm cái gì vậy, coi khinh Nhân tộc ta không người sao?” Bên trong nhân loại cũng có Chuẩn vương, xuất hiện giằng co với con khổng tước.

“Hừ.” Con khổng tước hừ lạnh một tiếng, rời khỏi khu vực này.

Sở Phong đi thẳng một đường. Hắn không sợ lạc, chỉ sợ không đủ xa.

“Cậu nhóc đừng đi nữa, đằng trước nguy hiểm lắm, ngay cả thú vương cũng không dám vào. Ở đó sương mù quá nặng.”

Một ông cụ nhìn thấy Sở Phong, có lòng tốt nhắc nhở.

Ông cụ nói cho Sở Phong biết, nơi này là một khoảng trống. Qua khỏi nơi này, hết thảy đều không thể nói rõ. Nếu tùy tiện đi vào, hơn phân nửa sẽ chết bên trong, rốt cuộc không thể ra ngoài.

Sở Phong cảm ơn ông cụ, đi vòng sang chỗ khác, nhưng cuối cùng cũng vẫn tiến vào.

Quả nhiên, sương mù nơi này rất đậm, rất dễ khiến người ta bị lạc đường, phân không rõ phương hướng. Nhưng sau khi tiến vào nơi này, hắn thật sự ngửi được mùi hương.

“Lời đồn là thật, có thánh thụ nở hoa nhưng không thể tìm được.” Sở Phong kinh ngạc.

Hắn cho rằng nơi này hơn phân nửa có không gian quỷ dị. Bằng không, tại sao lại không tìm được?

Hắn cũng không cưỡng cầu, tìm kiếm địa phương thích hợp.

Rốt cuộc, Sở Phong phát hiện một gốc cổ thụ, trên cây hơi nảy mầm. Nơi này cũng khá yên tĩnh, không ai đặt chân đến.

“Chính là nơi này.”

Sở Phong đào đất, phát hiện bên dưới quả nhiên có rất nhiều dị thổ. Tất cả đều trong suốt, sáng bóng. Không còn nơi nào thích hợp hơn nơi này.

Cũng như lần trước, hắn bỏ hạt giống vào trong hộp đá, sau đó chôn xuống dị thổ.

Sở Phong ngồi xếp bằng bên dưới gốc đại thụ, yên lặng chờ đợi.

Sau nửa đêm, tiếng động từ dưới đất truyền đến. Hạt giống đó đã thật sự mọc rễ nảy mầm ở đây.

Một luồng ánh sáng từ dưới đất chui lên, là một chiếc lá màu bạc trong suốt.

Sở Phong kích động, ngồi tại chỗ bảo vệ. Thành bại chính là ở đêm nay.

Nếu hạt giống sinh trưởng thuận lợi, hắn sẽ đạt được đột phá, có thể giết về Thuận Thiên.

Bây giờ hắn không quan tâm chuyện bên ngoài. Bằng không, trong lòng hắn sẽ không yên tĩnh. Hoàng Tiểu Tiên uy hiếp hắn phải lập tức trở lại, nếu không sẽ xuống tay với cha mẹ hắn.

Còn có Khổng Thịnh, được Khương Lạc Thần chiêu đãi ở Sinh Vật Thiên Thần thì cũng thôi đi, lại còn cố ý đến tổng bộ của Sinh Vật Thiên Thần ở Giang Ninh, điểm danh muốn gặp Lâm Nặc Y. Đây tuyệt đối là cố ý, muốn làm nhục hắn, buộc hắn xuất hiện.

Sở Phong ổn định lại tinh thần, nhìn chằm chằm chồi non trên mặt đất.

Lúc này, hạt giống lại càng thêm thần bí. Cùng với sương mù trắng như tuyết, chồi non giống như tiên nhân đang nhảy múa. Ban đầu chỉ là một hai cái chồi non, sau đó kéo dài về phía trước.

Chỉ một lát, nó đã cao hơn một thước.

Có thể thấy rõ, nó không phải dây leo mà là một gốc cây màu bạc. Thân cây có ba chạc cây, phiến lá màu bạc.

Nửa tiếng sau, nó đã cao một thước rưỡi. Toàn thân màu bạc, nhìn rất chói mắt.

“Vẫn còn cao lên thêm.” Sở Phong giật mình.

Khi cái cây được gần hai mét, trên thân cây xuất hiện vết rạn. Từng lớp da màu bạc mới xuất hiện, giống như vảy rồng.

Nó bắt đầu trở nên cứng cáp, chẳng khác nào một con rồng trắng đang ngủ say.

Gió nhẹ thổi tới, lá cây lay động, phát ra âm thanh rất dễ nghe, giống như ngọc thạch va chạm, vô cùng thần bí.

Sở Phong biết, gốc cây này tuyệt đối không thể coi thường, nhất định có thể giúp cho hắn đột phá cảnh giới cấp vương. Đây chính là cơ duyên lớn nhất của hắn.

Bình Luận (0)
Comment