Y hóa thành con người, mà không dùng bản thể để quyết chiến.
Nơi đó bùng nổ hào quang mãnh liệt. Quyền ấn này đủ để xé rách ngọn núi, đập nát vạn vật.
Nhưng Thái Sơn bây giờ khác với lúc trước, có thể chịu được trùng kích to lớn mà không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Đây đích thật là chỗ thần kỳ của nó.
Đại chiến tuyệt thế triển khai. Ngọc Hư Cung đứng đầu nghênh chiến Khổng Tước vương.
Sở Phong rất muốn xem đến phút cuối cùng, nhưng đáng tiếc, bây giờ hắn không được phép đặt chân đến chỗ đó, đây có thể xem như một sự bảo vệ đối với hắn. Những sinh vật chưa đến cấp vương cũng đều rời khỏi Thái Sơn.
Với thị lực của hắn mà nói, có chút không nhìn được rõ ràng. Bởi vì chỗ hai người kia đều phát ra hào quang hừng hực, không thấy được chân thân, giống như hai vị thần vương đang tranh bá.
Sau đó không lâu, bọn họ lại đánh đến một bên khác của ngọn núi, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Tiếp theo, Sở Phong nhìn thấy trên bầu trời đêm xuất hiện một con Kim Ô, khủng bố khôn cùng, mang theo lửa cháy lao xuống, nghênh chiến với chủ nhân của Bát Cảnh cung.
Các thú vương khác cũng vội vã lao vào chém giết.
Nhất thời, thú vương rít gào, chấn động thiên địa. Ngọn Thái Sơn to lớn bàng bạc cũng bắt đầu lay động.
Thái Sơn đang diễn ra một trận tranh phong kịch liệt và đáng sợ. Bất kỳ một người nào chết cũng đều mang đến ảnh hưởng sâu xa.
Cho đến nửa đêm, tiếng chém giết mới dần dần nhỏ đi, tiếng thú hô cũng biến mất.
“Thế nào?” Sở Phong hỏi.
Từ Minh từ bên ngoài bước vào. Y ra ngoài để tìm hiểu tin tức.
“Ba vị cao thủ tuyệt thế của Bát Cảnh cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du cung đều bị thương, hiện tại đang dưỡng thương.”
“Cái gì?” Sở Phong kinh hãi.
“Khổng Tước vương, Kim Ô vương cũng đều máu nhiễm Thái Sơn, cũng đã bị thương, vẫn chưa phân ra được thắng bại. Ngày mai còn có thể tiếp tục, cậu cứ kiên nhẫn chờ cơ hội.”
Từ Minh cho biết, những cao thủ tuyệt thế này càng liều càng hung, thương thế sẽ càng nặng, như vậy cơ hội của Sở Phong sẽ càng lớn. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước để xem, khi cao thủ tuyệt thế nghỉ ngơi và hồi phục, những người khác mới có cơ hội leo lên núi tìm cơ duyên.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có người có thể thu hoạch được thành quả kinh người ở Vùng đất Phong Thiền.
Cuộc đại chiến ngày thứ hai tiếp tục diễn ra. Cường giả chém giết không ngớt.
Điều làm cho người ta tiếc nuối chính là, các đại cường giả vẫn chưa phân ra thắng bại.
Trong lúc đó, Sở Phong mở điện thoại, biết được tình huống của bên ngoài.
Rất nhiều người đang tìm hắn, nhưng hắn lại không cách nào trả lời từng người.
“Các ngươi muốn chết.” Sở Phong đọc được một tin nhắn, tất nhiên là của Hoàng Tiểu Tiên. Gã nói cho hắn biết, nếu còn không xuất hiện, nhất định sẽ đối phó với cha mẹ hắn.
Ánh mắt Sở Phong sắc bén vô cùng.
Sau đó, hắn lại đọc một số tin tức.
Trên internet có lời đồn, bộ tộc Khổng Tước và Bồ Đề Cơ Nhân sắp sửa hợp tác với nhau, rất có thể sẽ tiến đánh núi Phổ Đà.
Khương Lạc Thần đến từ Bồ Đề Cơ Nhân. Có người nhìn thấy, hai ngày qua cô vẫn luôn tiếp đãi đoàn người của Khổng Thịnh.
Ngoài ra, Khổng Thịnh còn đến thành phố Giang Ninh, tiếp xúc với người của Sinh Vật Thiên Thần, còn điểm danh muốn gặp Lâm Nặc Y.
“Ngươi muốn làm nhục ta sao? Muốn ta đi ra ngoài?” Sở Phong lẩm bẩm.
Bởi vì có rất nhiều người biết Lâm Nặc Y và hắn đã từng có chuyện xưa. Mà cách đây không lâu, hắn và Khương Lạc Thần cũng đã xuất hiện một số tin đồn.
“Yêu ma quỷ quái, mưu mẹo nham hiểm. Chờ ta đột phá ở Vùng đất Phong Thiền rồi, ta sẽ trở về giết sạch toàn bộ các người.” Sở Phong tắt điện thoại, không xem nữa, chuyển sang tĩnh tâm chờ đợi.
Ngày thứ ba, Từ Minh đến, nói cho hắn biết đêm hôm nay sẽ lên núi, bởi vì cuộc đại chiến tuyệt thế sắp kết thúc.
Quả nhiên, đại chiến bùng nổ vào buổi chiều, kết thúc vào đêm khuya.
Sở Phong trở nên kiên định, bắt đầu tiến lên.
Trong bóng đêm, Thái Sơn càng có vẻ to lớn, bao la hùng vĩ.
Bước đi trên thềm đá, người ta không tự chủ được mà cảm nhận được bản thân nhỏ bé. So sánh với núi thánh trường tồn cùng vạn cổ, những thứ khác đều không đáng kể.
Tốc độ của Sở Phong rất nhanh, mặc áo khoác trèo lên núi. Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều dị nhân đến từ Bát Cảnh cung, Ngọc Hư cung và Bích Du cung.
Đại chiến của tuyệt thế của cường giả đã chấm dứt. Những người này đến đây đều là để tìm kiếm cơ duyên.
Ngoài ra còn có dị loại, còn nhiều hơn so với nhân loại. Có trâu nước sừng bạc, có mèo biến dị toàn thân màu vàng, còn có con nhím người đầy cương châm trắng như tuyết.
Những dị loại này rất đặc biệt, mạnh hơn dị loại bình thường. Hình thể của bọn chúng không lớn, nhưng đều tản ra khí tức khủng bố.
Sở Phong đoán chừng, có một số sinh vật thức tỉnh ở cấp tám, hoặc cấp chín nhưng không phải Chuẩn Thú vương.
Ngoài ra, còn có một số dị loại hóa thành hình người, vẫn duy trì một số đặc điểm của bản thân, ví dụ như có một hồ ly nữ, rất xinh đẹp, mấy phần giống người nhưng vẫn có mấy cái đuôi tuyết trắng.
Hiển nhiên, mặc dù đã ăn quả biến dị nhưng nàng ta vẫn cố ý lưu lại một số bộ phận. Đó chính là căn nguyên chiến đấu của nàng ta.
Dọc đường, dị nhân và dị thú cũng không chiến đấu với nhau. Tất cả đều rất nhanh leo lên. Điều này nằm ngoài phỏng đoán của Sở Phong. Hắn còn tưởng rằng nơi này sẽ diễn ra một trận đấu sinh tử chứ.
Một dị nhân nói cho hắn biết: “Đại chiến tuyệt thế vừa mới chấm dứt, là cơ hội khó có được, không ai sẽ nửa đường lãng phí khí lực, trừ phi nhìn thấy cơ duyên trên đỉnh núi. Còn không, tạm thời sẽ không chém giết.”
Trước đây Sở Phong đã từng đến núi Thái Sơn, phát hiện hoàn cảnh nơi này đã hoàn toàn khác biệt. Sau khi thiên địa dị biến, nó đã trở nên hùng vĩ không biết bao nhiêu lần. Quả thật là muốn cao cùng trời.
Ven đường, rất ít người nói chuyện với nhau, ai nấy đều chạy đi thật nhanh.
Hai chân Sở Phong mở ra, tiếng gió gào thét. Hắn đã gần đạt đến vận tốc âm thanh, muốn nhanh chóng leo lên đỉnh núi tìm nơi có cổ thụ thần bí. Cho dù không tìm được nụ hoa đang nở, cũng phải tìm được nơi gieo xuống hạt giống trên người hắn.
Trên đường đi, hắn chạy nhanh như điện chớp, rất nhanh những dị nhân có thể phi hành đều bị hắn bỏ lại ở đằng sau.
Hắn nhìn thấy cổng chào Nam Thiên Môn. Nó vẫn chưa bị sập, vẫn đứng sừng sững.
Khoảng cách từ nơi này đến đỉnh Thái Sơn đã rất gần.
Bây giờ, mấy chữ Nam Thiên Môn có ý nghĩa rất đặc biệt. Sau khi đến đây, mây mù sẽ lượn lờ. Thái Sơn bây giờ đã rất cao, vượt qua khỏi tầng mây.
Trong thoáng chốc, mọi người đã thật sự bước vào Thiên Cung.
Sở Phong phi đến, xông lên góc cao nhất của Thái Sơn.
Nơi này sương mù rất nặng, khắp nơi đều là sương khói, không hề có cảm giác chân thật.
Sương mù ở đây cũng rất quỷ dị, có thể ngăn cản thần giác của con người, khác với sương mù bình thường, khó trách thú vương không còn nhạy cảm như trước khi ở đây.
Chỗ cao nhất của Thái Sơn có tên là đỉnh Ngọc Hoàng, cũng là nơi có địa thế cao nhất.
Sở Phong đến gần, có thể nhìn thấy vách đá gần đó đều có ánh sáng mờ chảy xuôi, vô cùng thần thánh, nhưng sương mù xung quanh vẫn dày như cũ.
Đỉnh Ngọc Hoàng lớn vượt quá tưởng tượng, vô cùng trống trải, giống như bước vào một thế giới xa lạ. Nơi này hoàn toàn khác với Thái Sơn trước kia.
Tường đổ, ngói vụn khắp nơi. Bên trong có rất nhiều di tích kiến trúc từ xa xưa, nhưng không qua được năm tháng ăn mòn, tất cả đều muốn sụp đổ.
Sở Phong cũng không tìm kiếm. Nếu có thứ tốt ở đây, sớm đã bị thú vương mang đi rồi.
Bây giờ, thứ mà hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là cổ thụ. Không biết bên dưới có dị thổ hay không?