Các loại súng ống cùng được vận dụng, giảo sát dị loại nhưng lại vô dụng đối với thú vương cao cấp nhất, chỉ có thế giết được dị loại từ thú vương trở xuống mà thôi.
Có vũ khí lợi hại hơn nhưng lại không thể dùng, sợ phá hủy Vùng đất Phong Thiền. Đến lúc đó cái gì cũng không chiếm được.
Bên phía nhân loại đã chết rất nhiều người.
“Bên này của chúng ta chỉ có ba vị tuyệt thế cao thủ thôi sao?” Sở Phong cau mày, dự cảm được nơi này rất nguy hiểm, thật sự có thể đoạt được ngọn núi này sao?
“Không, còn có một số thú vương đứng về phía chúng ta.” Từ Minh nói.
Có một số thú vương không hợp với Khổng Tước vương, vì thế đã liên hợp với con người chống lại bọn chúng. Bằng không, con người sẽ chết càng nhiều hơn.
Sở Phong nghe xong, hiểu được thêm tình huống của Vùng đất Phong Thiền.
Gần đây, đại chiến càng lúc càng thảm thiết. Lúc nào cũng có thú vương ngã xuống, máu nhiễm Thái Sơn.
Chiều hôm nay cũng sẽ có đại chiến tuyệt thế.
Đến lúc đó, Ngọc Hư Cung sẽ quyết chiến cao thấp với Khổng Tước vương.
Trước đó, bọn họ đã đấu với nhau rất nhiều trận, vẫn chưa phân thắng bại.
Các vương giả khác cũng sẽ tham chiến, thú rống rung trời. Hơn phân nửa sẽ có cường giả cấp vương ngã xuống.
“Trên đỉnh núi rốt cuộc có thứ gì cổ quái vậy?” Sở Phong hỏi.
Hắn không biết vì sao chấp niệm của Khổng Tước vương lại sâu như thế, nhất định phải tranh đoạt nơi này với con người. Hắn nghĩ, đây phải là thánh địa của con người mới đúng.
“Nghe đồn nơi này có truyền thừa thần bí, Khổng Tước vương vì thế mà đến.” Từ Minh nói.
Khổng Tước vương quật khởi phía Tây Nam. Nó đã từng đọc qua một số ghi chép thượng cổ trên vách đá, nói Thánh Giả của bộ tộc Khổng Tước đã từng bay đến Thái Sơn, hơn phân nửa có lưu lại truyền thừa nơi đó.
Cho nên Khổng Tước vương mới phát cuồng, không đoạt nơi đó thì không được.
“Trên thực tế, nó đã sớm nắm giữ một phương pháp hô hấp đầy đủ, nhưng nó vẫn muốn càng nhiều hơn.” Từ Minh nói tiếp.
“Còn có nhân vật lợi hại hơn sao?” Sở Phong hỏi.
Dù sao cao thủ tuyệt thế của Bát Cảnh cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du cung đều đến, cùng nhau chinh chiến Vùng đất Phong Thiền, địch thủ tuyệt không chỉ một Khổng Tước vương đơn giản như vậy.
Hắn cho rằng trong số thú vương, nhất định còn có cường giả cực kỳ lợi hại hơn nửa.
Từ Minh gật đầu, nói: “Còn có một con quạ đen, nhưng nó rất đặc biệt, lông đen phủ xuống hơn phân nửa, còn lại là bộ lông màu vàng. Có người đoán, nó rất có thể sẽ tiến hóa thành Kim Ô.”
Trên thực tế, con quạ đen này đã được tôn xưng là Kim Ô vương.
Nghe nói, nó cũng đã từng nhìn qua ghi chép trên một vách đá, ghi lại tổ tiên Kim Ô đã từng bay đến đỉnh Thái Sơn, cho nên cũng sẽ giết đến đây.
“Vân Báo vương, Cửu Mệnh Miêu vương cũng ở đây, thực lực cực kỳ khủng bố.” Từ Minh thông báo cho Sở Phong biết ở đây có những thú vương đáng sợ đến cỡ nào.
Hơn nữa, y còn tiết lộ, Cửu Mệnh Miêu Vương cũng vì nghe nói tổ tiên của bọn chúng đã đến Thái Sơn, cho nên mới một đường đánh tới.
Sở Phong nghe xong, lại càng biết được nhiều chuyện hơn.
Dường như tiền bối các tộc đều đã đến nơi này, thậm chí còn có thánh nhân tới lui thường xuyên. Điều này thật sự rất khủng bố. Rốt cuộc Thái Sơn đã cất giấu thứ gì vậy?
Bắt đầu từ thời thượng cổ, trong số Tam Hoàng Ngũ Đế của con người đã có người đích thân đến đây, tiến hành tế trời, sau đó được các triều đại khác nhau kế thừa và kéo dài.
Sau khi dị loại thức tỉnh, cũng đã phát hiện tuyệt thế cường giả tổ tiên của chúng nó đã đến nơi này, vì thế cũng muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Sở Phong hỏi: “Đại chiến không ngừng, bọn chúng đã sớm đi qua đỉnh núi, chẳng lẽ không có phát hiện gì sao?”
“Tất nhiên là đã đi qua. Ngọn núi nhiễm máu, nhưng nói đến đỉnh núi thì lại rất kỳ lạ. Đến nay vẫn còn chưa có ai thu hoạch được gì.”
Từ Minh đề cập đến đỉnh núi, cũng có không ít nghi hoặc.
Đỉnh núi trong suốt, sáng bóng chảy xuôi nhưng cũng có sương mù, liếc mắt một cái là nhìn không thấu.
Bất luận tuyệt thế cường giả của nhân loại hay là thú vương vô địch của dị loại, cũng đều đã từng giết qua. Bọn họ xâm nhập nơi đó, phát hiện trời đất quá mênh mông.
“Không phải đỉnh núi đơn giản như vậy, không gian ở đó rất lớn, có địa cung bị tàn phá, còn có cung điện hùng vĩ các loại.” Từ Minh nói, sau đó bổ sung: “Thậm chí Kim Ô vương tin rằng mình đã từng cảm ứng được nơi đó có trứng Kim Ô thuần chủng. Nó muốn xuyên qua sương mù tìm đến, kết quả thất bại, rốt cuộc cảm giác không được.”
“Đúng là Vùng đất Phong Thiền thần bí.” Sở Phong lẩm bẩm. Các tộc đều có chấp niệm đối với nơi này, muốn đánh tới chiếm lấy thứ mình muốn có.
“Thế nơi này có thánh thụ gì không?” Đây là điều mà Sở Phong muốn biết nhất.
Từ Minh đáp: “Sau khi đỉnh núi dị biến, nhiều gốc cây thần bí xuất hiện nhưng hơi khô héo, còn chưa khôi phục sức sống, vừa mới nảy mầm mà thôi.”
Sở Phong cau mày. Hắn đến không phải lúc sao?
“Cũng có cổ thụ nằm ở chỗ sâu, được sương mù bao phủ, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ, hiển nhiên là nó đang nở hoa, nhưng không ai tìm được và đến gần được. Ở đó thật quỷ dị.”
Sở Phong nghe y nói xong, lập tức hiểu ra, chỗ đó rất không tầm thường. Ngay cả thú vương tìm khắp nơi cũng không tìm được vị trí chính xác thánh thụ đang nở hoa.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Cho dù hắn không tìm được thánh thụ đang nở hoa cũng không sao. Bởi vì trên người hắn có một hạt giống tuyết trắng.
Sở Phong muốn nhờ đất ở đỉnh Thái Sơn để trồng hạt giống của hắn. Có lẽ sẽ đột phá đến cảnh giới cấp vương.
Hắn rất có lòng tin với hạt giống của mình. Trải qua quá trình sinh trưởng, nó gần như lột xác, hoàn toàn không còn hình dáng như trước kia.
Lúc này, có lẽ sẽ mọc ra một loại thực vật kinh người.
Buổi tối, Sở Phong đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngọn núi bao la hùng vĩ đằng xa.
Sau khi thiên địa dị biến, tối thiểu nó đã tăng vọt mấy lần, hơn nữa dựa theo lời Từ Minh nói, nó vẫn đang trong quá trình trưởng thành hơn.
Những nơi khác xuất hiện rất nhiều ngọn núi lớn Hồng Hoang, ngọn núi vốn có cũng không thay đổi quá nhiều.
Nơi này thì khác. Lấy Thái Sơn làm chủ, cao vút trong mây, không ngừng trở nên bao la hùng vĩ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ sừng sững trên bầu trời.
Oành.
Ban đêm, một tia chớp cắt ngang hư không, chiếu sáng ngọn núi. Gần Thái Sơn đã bùng nổ trận đại chiến tuyệt thế.
Sở Phong nhìn thấy một con khổng tước ngũ sắc hoành không mà đến, ngạo nghễ đứng trong hư không, nhìn xuống nhân loại trên thềm đá, đột nhiên phát động công kích.
Đại quyết chiến đã đến. Bắt đầu từ đêm nay, nó nhất định phải phân thắng bại với Ngọc Hư Cung.
Oành.
Giữa không trung, nó đột nhiên hóa thành một chàng thanh niên còn trẻ, anh khí khiếp người, so với Khổng Thịnh còn đẹp trai hơn mấy phần, hơi có vẻ không chân thật.
Y cứ như vậy mà lao từ không trung xuống dưới, quyết chiến với cao thủ nhân loại.
Ù ù.
Thiên địa giống như bị xé rách. Nơi đó bừng sáng, vô cùng sáng chói. Khổng Tước vương đã chiếm được một phần truyền thừa cổ xưa, đang sử dụng quyền ấn Minh Vương, chém giết với người trên mặt đất.