Tấm hình lần này trừ mang tính bùng nổ ra, còn mang theo một tia buồn cười, rất nhiều người cười to không thôi.
Chỉ hai tấm hình mà thôi, thế mà cơn giận ẩn chứa trong lòng mọi người trước đó đã trở thành hư không, hơn nữa cảm thấy vô cùng thoải mái, thật sự quá vui sướng.
"A."
Hoàng Tiểu Tiên đang gào to, thật sự là nỗi nhục không cách nào chịu thấu, Chuẩn Thú vương của bộ tộc bọn họ cư nhiên lại thảm như vậy, cả cái đuôi cũng bị Sở Phong chặt đứt.
"Ép hắn đi ra cho ta, ta muốn tự tay giết chết hắn!" Trên gương mặt yêu dị mà tuấn mỹ của Khổng Thịnh đã cực kỳ buốt lạnh, sát ý ngập ra ngoài, trong cơ thể gã ta tuôn ra một thứ sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Sở Phong đăng hai tấm hình đó tương đương với việc nói cho mọi người biết, hắn khỏe lắm.
Phành phạch.
Một chiếc trực thăng vũ trang hạ xuống, xuất hiện ở phụ cận mỏ bạc.
Vốn cũng có rất nhiều trực thăng phi cơ ở gần đó muốn đến trợ giúp, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục Thông thì lập tức bay tới nơi này.
Sở Phong leo lên trực thăng để bay đến Tân Môn.
Bởi vì, thành phố Thuận Thiên đã trở thành vùng lốc xoáy thị phi, có dị tộc chiếm cứ ở đó, nếu hắn lại cất cánh từ nơi đó thì không chừng còn bị cản đường ám sát nữa.
Lục Thông hoàn toàn đồng ý, cũng cảm thấy nên xuất phát từ Tân Môn.
Lúc này, ông ta không ngừng liên hệ với người ta để bàn bạc, bảo bên phía Tân Môn hãy chuẩn bị sẵn, chỉ cần Sở Phong vừa đến thì lập tức phái ra một chiếc phi cơ, hộ tống hắn chạy tới Vùng đất Phong Thiền.
Sở Phong thuận lợi tới Tân Môn, sau đó cất cánh từ nơi này, phi cơ gào thét mà đi, trực tiếp đi một mạch đến phía Nam, chạy tới nơi cần đến!
Hắn đi rồi, nhưng phía sau lại một mảnh ồn ào náo động, động tĩnh gây ra quá lớn.
Sau khi hai tấm hình nọ được đăng lên, các nơi đều rung động, cứ lan truyền khắp mạng xã hội, thổi quét đến các thế lực lớn, tất cả mọi người đang suy đoán rốt cuộc làm sao hắn làm được như thế.
Dù sao hắn còn chưa phải cường giả cấp vương, thế thì phải có thủ đoạn khác.
Hoàng Vân đã trốn về, lão đứt một chân, lại mất đi cái đuôi, điều này khiến lão thẹn quá thành giận, hận không thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, đại khai sát giới.
Nhưng lão lại không dám, nơi này là thành phố Thuận Thiên, nếu mà làm lớn chuyện ở trong này, lão tổ của bộ tộc chồn cũng không gánh nổi.
"Nhân loại kia quá bỉ ổi, hắn dẫn chúng tôi tới một cái mỏ bạc kinh khủng."
Hoàng Vân lén phát tiết, phẫn nộ rít gào.
Sau khi tin này truyền ra, mọi người không chút thông cảm gì cho lão, tất cả đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, cảm thấy Sở Phong làm việc quả quyết, thông minh dũng mãnh, nên trừng trị hai con Chuẩn Thú vương như vậy.
Hoàng Vân, Hoàng Tiểu Tiên đều tức bể phổi!
Gương mặt Khổng Thịnh tràn ngập u ám, gã ta vận dụng hết thảy lực lượng, muốn ngăn cản Sở Phong rời đi, nhưng đều thất bại.
Sau đó không lâu, Hoàng Tiểu Tiên buồn bã ỉu xìu, cả Hoàng Vân cũng suy sụp tinh thần, bởi vì, lão tổ của bộ tộc bọn họ trực tiếp phái người liên hệ với họ để trách cứ một chập.
"Lão tổ khiển trách, nói chúng ta làm mất mặt bộ tộc." Hoàng Tiểu Tiên có chút sợ hãi, gã ta biết tính tình vị lão tổ kia, điều này chứng tỏ lão đang cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng mà, cái này cũng chẳng trách vị thú vương kia phát hỏa được, bởi vì bộ tộc bọn họ sau khi trải qua hai trận chiến kia, đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chuẩn Thú vương bị người ta chặt đứt cái đuôi, mà còn đăng lên khoe khoang, thử nghĩ có thể không oanh động hay sao?
"Hoàng tiền bối có dặn dò gì?" Khổng Thịnh hỏi.
Hoàng Tiểu Tiên nói: "Lão tổ tức giận, sẽ phái một vị Chuẩn Thú vương khác đến, nói nhất định phải giết chết Sở Phong, rửa sạch sỉ nhục!"
"Bên phía tộc chúng tôi cũng sẽ cử đến hai vị tiền bối." Khổng Thịnh lạnh buốt mà nói, sau khi tin tức truyền ra, trong tộc khổng tước cứ như sắp nổ tung.
Bộ tộc này có rất nhiều cao thủ, đều cực kỳ kiêu ngạo, cầm đầu là Khổng Tước Vương được mệnh danh là cường giả vô địch, quét ngang thiên hạ, đến nay chưa bại một lần!
Một bộ tộc kiêu ngạo như thế, làm sao có thể dễ dàng để Khổng Lâm bị chém rụng đầu, họ thề phải chặn giết Sở Phong, lấy máu của hắn để tế cho Khổng Lâm.
Tinh quang trong mắt Hoàng Tiểu Tiên lóe lên, nói: "Hiện tại chúng ta không thiếu cao thủ, đủ để nghiền ép hắn, nhưng hắn không lộ diện thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải bắt cha mẹ hắn uy hiếp?"
"Nhìn tình hình đã, tạm thời đừng có lỗ mãng hành động!" Khổng Thịnh lạnh lùng nhìn gã ta một cái.
Bởi vì, quá nhiều thứ vướn mắc với nhau, nếu họ dám xông thẳng vào Ngọc Hư Cung, có thể sẽ đồng thời chọc giận ba vị cường giả tuyệt thế của Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung.
Chạng vạng ngày hôm sau, Sở Phong đã đến gần Vùng đất Phong Thiền, phi cơ hạ cánh xuống.
Sơn mạc đại vu chi, sử mạc cổ dữ chi! (*)
(*) Núi còn không to bằng nó, lịch sử còn không lâu đời bằng nó!
Vào thời Tiên Tần, chư hoàng thượng cổ đã tế thiên ở nơi này, các đời hiền vương đều tụ tập tại đây.
Sau đó, Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ, lại chọn nơi này làm phong thiện, từ nay về sau, các triều các đại bao gồm cả Hán Vũ Đế đều đến nơi này để tế thiên tế địa.
"Sau khi thiên địa dị biến, nơi này chắc là nơi thích hợp cho nhân loại quật khởi nhất." Sở Phong đi xuống phi cơ, nhìn ra quả núi to lớn đằng xa kia!
Đây chính là Thái Sơn, bao la hùng vĩ, nguy nga cao ngất.
Vào thời cổ đại, đây được coi là nơi bắt đầu của mọi thứ.
Sau khi thiên địa dị biến, Thái Sơn cũng thay đổi, ngày càng trở nên tráng lệ, bao la hùng vĩ đến tận cùng.
Sở Phong ra sân bay, có người đón hắn, đưa hắn đến thành phố dưới chân núi Thái Sơn, bảo hắn nghỉ ngơi trước một đêm.
Nhưng làm sao hắn có thể chờ được chứ? Hắn chỉ hận không thể lập tức lên đường. Hiện tại tình huống rất nguy cấp, hắn không biết tình huống sau khi mình rời đi như thế nào rồi.
Tuy rằng Lục Thông vỗ ngực cam đoan với hắn đám dị loại kia không dám xông vào Ngọc Hư Cung. An toàn của cha mẹ hắn không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an.
Ngoại trừ cha mẹ, thì đám người Diệp Khinh Nhu, Đỗ Hoài Cẩn, Trần Lạc Ngôn họ có bị tấn công không đây?
Hắn muốn bảo bọn họ đến Ngọc Hư Cung đợi, đừng ra ngoài, yên tĩnh chờ hắn trở về.
Hắn lại nghĩ đến những người khác. Người có liên quan đến hắn nhiều lắm.
“Đêm nay thật sự không cách nào leo lên núi, bởi vì ở đó đang có cuộc đại chiến, Khổng Tước Vương đang dẫn đầu cường giả dị loại đối chọi với nhân loại.”
Từ Minh nói cho hắn biết, tình huống bây giờ cực kỳ ác liệt.
“Rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Sở Phong thỉnh giáo.
Từ Minh là dị nhân của Ngọc Hư Cung, mấy ngày nay đều đi theo bên cạnh Sở Phong, phụ trách xử lý mọi chuyện.
Y lên tiếng: “Có thể nói, một tấc núi sông một tấc máu.”
Cuộc chiến Thái Sơn quá mức kịch liệt. Từ chân núi đến đỉnh núi đều có thi thể. Ngay cả thềm đá cũng bị máu nhiễm đỏ, sát khí ngập trời.