Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2500 - Chương 2500: Giết Không Tha (2)

Thánh Khư Chương 2500: Giết không tha (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một đám Thánh giả đi theo Côn Long, lúc này phải nói là nín nghẹn, trên thực tế là thay Côn Long nín nghẹn, hưng sư động chúng huy động nhân lực, dụng tâm thiết kế sát cục, chuẩn bị đem Tào Đức lừa ra ngoài liên doanh, sau đó hạ tử thủ. Ai có thể ngờ được rằng, đao không rời tay – Côn Long lại bị ngoài ý muốn mất đao, sau đó còn bị người ta giết ngược lại, điên cuồng chặt chém, đến nỗi phủ tạng khí quan đều rơi ra đầy đất, thảm không nỡ nhìn a.

Bọn họ không khỏi thở dài, sau trận chiến ngày hôm nay, uy phong của Thánh giả đệ nhất e là sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng, mà sau khi cơ thể Côn Long có thể vận động trở lại, chắc chắn sẽ tức đến cả người cũng run rẩy ấy chứ!

“Đao khách Thánh giả đệ nhất, làm sao lại bị như này...” Có người thấp giọng lên tiếng, nắm đấm thắt chặt, nhìn đoàn người khiêng Côn Long đi ra ngoài liên doanh Kim Thân.

Sau khi Côn Long nghe được, một ngụm máu nghẹn bấy lâu liền phun ra, hắn ta thực sự nén giận, lúc này vừa mới xuất đao đã bị người ta trấn trụ, Thiên Đao rơi ra đất, dẫn đến kết cục thê thảm hiện tại của bản thân.

Hắn ta nhìn về phía Sở Phong đang chiến đấu kịch liệt, hận không thể lập tức giết qua đó lần nữa.

Côn Long bị khiêng đi, dẫn đến sự xôn xao của mọi người, tất cả mọi người đều không biết nói sao cho phải, bởi vì kết quả này quá ngoài dự đoán của mọi người, danh hiệu đệ nhất Thánh giả - Côn Long cứ như vậy mà thê thảm hạ tràng.

“Ai nha, hai người này có chút phiền toái!” Lão bộc nhân đi đến phía trước Lục thúc và Lan thúc của Cửu Đầu Điểu, lông mày nhíu chặt, hai người này đều bị bêu đầu, thân thể đã cứng ngắc lại.

“Không đúng, hai người các ngươi đừng có giả vờ chết, đều nói Cửu Đầu Điểu có chín cái mạng, các ngươi ít nhất vẫn còn tám cái đầu đấy, mau mọc ra đầu mới cho ta!”

Lão bộc lên tiếng uy hiếp, nếu như hai người này vẫn chưa có đứng lên, lão liền trực tiếp bóp chết.

Lúc này, lão đã giải trừ thuật định thân cho hai người.

Sắc mặt trên đầu lâu rơi trên đất của hai người này cực kỳ khó coi, chỗ cổ phát sáng, huyết vụ tràn ngập, bao vây lấy phần đầu kia, rất nhanh đã nối liền lại một chỗ.

Mặc dù Cửu Đầu Điểu có tận chín cái mệnh, nhưng mà cũng đâu thể lãng phí như vậy, bọn họ vẫn chưa muốn vô duyên vô cớ vứt bỏ cái đầu hiện tại đâu.

“Lực sinh mệnh thực mạnh mẽ!” Lão bộc thở dài.

Trong mắt hai người này lộ ra thần sắc hung ác, nhìn chằm chằm vào trận chiến, bởi vì lúc ấy bọn họ đã chịu thiệt thòi lớn, bị người ta coi như binh khí mà sử dụng, lúc này chỉ hận không thể lập tức động thủ.

Trong chiến trường, Sở Phong hiển nhiên nghe được những lời kia của lão bộc nhân, trong lòng lập tức hơi rung động, nhìn chằm chằm Cửu Đầu Điểu trong tay.

Trong tưởng tượng ban đầu của hắn, kẻ này đã là cá thịt trên thớt, lúc nào cũng có thể xử lý, nhưng không ngờ rằng gã ta có tận chín cái mạng.

Ầm!

Sở Phong không chút khách khí, dùng nắm đấm màu vàng của bản thân nện một quyền vào đầu của Cửu Đầu Điểu, trực tiếp đánh nổ!

“A...”

Cửu Đầu Điểu kêu thảm, vèo một cái đã bay tong một cái mạng.

Mà chỗ cần cổ của gã ta, huyết quang lập tức ánh lên cuồn cuộn, nhanh chóng ngưng tụ ra cái đầu thứ hai, nếu như bỏ qua thời gian, gã ta thực sự sẽ chết.

Phốc!

Sở Phong không nói hai lời, lại cho gã ta thêm một quyền, đánh nổ một lần nữa, máu tươi văng tung tóe.

“A...”

Lục thúc và Lan thúc của Cửu Đầu Điểu đều kinh sợ, lập tức hô lớn, muốn tiến lên ngăn cản, bọn họ không thể nhẫn nhịn, thiên tài của tộc bọn họ liên tiếp mất đi hai cái mạng, quá đáng tiếc!

“Đừng động!”

Lão bộc của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ quát, đồng thời thi triển thuật định thân, lại lần nữa khiến hai người kia cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy.

Cũng trong lúc đó, trong trận chiến, Sở Phong đã ba lần, bốn lần,... liền một hơi đánh nổ sáu cái đầu của Cửu Đầu Điểu.

Trong quá trình này, mấy vị huynh đệ kết bái của Cửu Đầu Điểu đều điên cuồng, dốc toàn lực chạy đến tương trợ, liều chết ra tay, thế nhưng cũng không thể kịp thời ngăn cản.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Cửu Đầu Điểu tự mình cứu mình, chỗ cổ của gã ta lập tức mọc ra ba cái đầu, xích hà cũng nở rộ, hình thành một màn sáng bảo hộ, ngăn chặn nắm đấm của Sở Phong, tạm thời bảo trụ ba cái đầu còn lại.

“Giết hắn, chờ ta thoát khỏi, ta muốn bổ sống hắn!” Cửu Đầu Điểu phẫn nộ quát.

Gã ta cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, bởi vì thế cục thiết lập lần này vốn dĩ rất thuận lợi, làm thành một cái bẫy liên hoàn chuẩn bị hố chết Tào Đức, ai có thể ngờ đến lại bị “anh trai chính trực” này phát hiện.

Chẳng qua thì Cửu Đầu Điểu rất muốn nguyền rủa, tên Tào Đức đáng chết này nào có chỗ nào chính trực, phải là quá âm hiểm mới đúng.

Gã ta không hề có cơ hội thể hiện thực lực của bản thân, ngay từ đầu đã bất ngờ trúng ngoại chiêu của Sở Phong, năng lượng thuộc tính âm ăn mòn toàn thân gã ta, dẫn đến toàn thân Cửu Đầu Điểu đều run lên, bị bắt sống.

Gã ta rất tự phụ, cảm thấy nếu như thực sự chiến một trận công bằng, Tào Đức là cái thá gì mà gã ta phải sợ!

Cho nên lúc này trái tim của Cửu Đầu Điểu đều nhỏ máu, cái này cũng quá đáng thẹn, quá buồn phiền, đều chưa có liều mạng quyết chiến một trận thành danh mà bản thân đã rơi vào tay kẻ địch.

“Tào Đức, ngươi đến tột cùng tại sao lại cảm thấy sự tình không đúng?!” Gã ta cắn răng hỏi.

Một là gã ta rất muốn biết nguyên do, hai chính để cho Sở Phong phân tâm, từ đó tạo cơ hội cho huynh đệ kết nghĩa của mình.

Ngoài ra, chính Cửu Đầu Điểu cũng đang dùng hết khả năng để hóa giải giam cầm của năng lượng thuộc tính âm trong cơ thể, gã ta muốn thoát khỏi cục diện này, xông ra chém chết Tào Đức!

Sở Phong lại không quan tâm chút nào, hắn có bản lĩnh, cũng có thực lực để đối phó với mấy người kia, cho nên không thèm để ý mà lên tiếng: “Chính là dựa vào danh tiếng của tộc các ngươi chứ sao, ta có thể tin ngươi hả?”

Đây chính là nguyên nhân đơn giản nhất, người người đều nói nhất tộc Cửu Đầu Điểu âm ngoan độc ác, luôn luôn bóc lột đến tận xương tủy, hận không thể đem người hợp tác cùng nghiền ép đến giọt máu cuối cùng.

Thế nhưng, ngày hôm nay Cửu Đầu Điểu lại quá quang minh lỗi lạc, cũng quá mức nghĩa khí, vậy mà lại mật báo tin tức cho hắn, còn muốn cứu hắn đi.

Lúc ấy trong lòng Sở Phong đã ánh lên nghi ngờ, thế nhưng hắn cũng không thuận theo ác ý lớn nhất để hành động, lo bản thân không may oan uổng đối phương thì phải làm sao, do đó hắn đành phải thờ ơ lạnh nhạt.

Chỉ cần đợi đến phút cuối, chân tướng sẽ tự khắc lộ ra manh mối.

Bình Luận (0)
Comment