Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2505 - Chương 2505: Đến Nơi Hẹn (2)

Thánh Khư Chương 2505: Đến nơi hẹn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đi!”

Huynh trưởng của Cửu Đầu Điểu – vị Thần Vương nọ lên tiếng, trong miệng phun ra một ngụm sương đỏ, lập tức cuộn lên bao bọc lấy Cửu Đầu Điểu cùng hai vị Lan thúc, Lục thúc trên mặt đất, sau đó hóa thành một con hung cầm đỏ rực, hướng thẳng lên trời mà bay mất.

“Đừng đi a!” Hầu tử kêu lên, gã vẫn chưa muốn buông tha.

“Được rồi, lão tổ của tộc bọn họ đều đã hiển hóa, Thần Vương cũng đã xuất hiện, không thể không cho người ta thể diện.” Di Hồng lên tiếng.

Sau đó, hắn ta cười lạnh một tiếng nhìn về phía con Ngân Long cùng mấy vị Thần Vương sắc mặt âm trầm vừa bay đến, nói: “Các vị cũng mau chóng rời đi cả thôi, nơi này không cho phép ỷ mạnh hiếp yếu.”

Cuối cùng con Ngân Long kia hừ lạnh một tiếng, mang theo mảng lớn tàn cốt cùng vảy rồng vương vãi trên mặt đất rời khỏi, xoát một tiếng đã biến mất, không có dây dưa hỏi tội.

Nhưng trước khi tất cả mọi người rời đi đều nhìn thoáng qua Sở Phong, cảm thấy thiếu niên này quá mức tà tính, chiến lực mạnh đến mức không có gì để nói, không ngờ có thể lấy một địch nhiều, chém chết cả một nhóm người.

Đặc biệt là bọn họ đều biết thiếu niên Tào Đức này chính là chủ lực trong cuộc tập kích đánh bại Á Thánh!

“Rất tốt, ta mỏi mắt mong chờ ngươi nhanh chóng trưởng thành!” Di Hồng mỉm cười rất anh tuấn, không tiếc lời bày tỏ thiện ý với Sở Phong, trong đó còn có ý khích lệ cổ vũ.

Cuối cùng hắn ta còn nói thêm một câu: “Cùng tên là Đức, trông ngươi thuận mắt hơn rất nhiều so với kẻ nào đó, khiến người ta không khỏi sinh hảo cảm!”

Gần hiện trường, trong lòng rất nhiều người đều rung động mạnh, phải biết vị này chính là Di Hồng – cường giả tuyệt đỉnh trong số những Thần Vương, không ngờ hắn ta lại coi trọng Tào Đức như thế, hơn nữa còn tỏ ra thân thiết như vậy.

Nhưng bản thân Sở Phong lúc này lại cảm thấy vô cùng cạn lời, hắn rất muốn nói, người có tên chữ Đức trước giờ chỉ có một mà thôi, là ta, là ta, vẫn là ta!

Hắn không khỏi ngẫm đến cảnh lúc chân tướng bại lộ, không biết đến lúc đó đại ca của hầu tử sẽ có biểu tình gì?

Di Hồng vỗ vỗ đầu vai của hắn, thân thiết mở lời: “Rất tốt, ta chờ mong tương lai ngươi và ta sánh vai cùng nhau, ừm, bàn luận nhiều chút với tiểu muội của ta, muội ấy cũng rất tốt!”

Di Hồng – vị Thần Vương anh tuấn của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu không ngờ còn thực sự coi trọng Sở Phong đến vậy, không tiếc bảo hắn cũng muội muội của mình thân cận hơn một chút.

Hầu tử nghe xong liền vò đầu bứt tai, gã cực kỳ muốn lên tiếng phản đối.

Di Thanh mắt ngọc mày ngài, dáng cười xinh đẹp động lòng người, cô lên tiếng chào hỏi với Di Hồng, lắc lắc cánh tay của đại ca nhà mình, khí chất linh hoạt kỳ ảo chớp mắt đã chuyển sang ngọt ngào mềm mại.

Một đám Thần Vương đều rời đi, chỉ còn lại những đống máu còn sót lại trên nền đất.

“Hầu tử, ngươi tin chắc là huynh đệ các ngươi cùng một mẹ sinh ra đấy chứ? Ngươi xem đại ca ngươi, còn có muội muội của ngươi, lại nhìn đến bản thân ngươi, cái kia thực là da thịt như ngọc, trắng bóng mềm mại, lại nhìn đến ngươi, khắp người toàn là lông.”

“Cút đi chết đi!” Hầu tử phẫn nộ quát lên.

Một đám người không khỏi ha ha cười thành tiếng.

Ở bên cạnh, tất cả tiến hóa giả tầng Kim Thân đều tương đối rung động, sóng gió lớn như vậy, không ngờ lại hạ màn êm đềm như thế.

Tào Đức liên tiếp giết chết nhân vật đứng đầu lĩnh vực Kim Thân, ngoài ra còn đem Thánh giả đệ nhất – Côn Long đánh đến trọng thương, chuyện này chắc chắn danh trấn toàn bộ liên doanh, dẫn đến sự chú ý của các nơi.

Tào Đức, Di Thiên, Bằng Vạn Lý, Di Thanh và Tiêu Dao, tổ hợp này của bọn hắn đã hình thành một lực ngưng tụ, có thể chấn nhiếp cao thủ khắp nơi.

Ban nãy mọi người đều thấy được những người này đồng tâm cỡ nào, điên cuồng ta tay, đem Cửu Đầu Điểu và Thập Nhị Dực Ngân Long đánh nổ.

“Nhanh chóng đi tu dưỡng cho ta, hai ngày sau chính là thịnh hội Dung Đạo!”

Lão bộc của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng nhiên hiện thân, thông báo cho bọn hắn tình hình như vậy.

Sở Phong gật đầu, quay người liền đi bế quan, hắn muốn điều chỉnh bản thân đạt đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị đám Thần Vương, Thánh giả đi đoạt cơ duyên, đoạt tạo hóa.

Dung Đạo Thảo chỉ có một gốc, đến lúc đó mọi người đều ngồi xếp bằng vây quanh, ai có thể đạt được thì chỗ tốt càng nhiều, hiện tại còn chưa thể nói rõ.

Theo lý luận mà nói thì Thần Vương khẳng định là tầng lớp chiếm được nhiều lợi ích nhất, nhưng cũng không thể làm thành một chân lý bất biến.

Ví dụ như có người cất giấu khí vật đặc thù trong cơ thể, ví dụ như Di Thiên, bên trong người gã có một cái lò nhỏ, là vật lấy được từ trong cấm địa, có thể giúp bản thân Di Thiên thuần hóa tinh túy thiên địa, dung luyện các loại đạo quả trật tự.

Lại ví như bên trong cơ thể Bằng Vạn Lý có một chiếc đèn, là vật được khai quật từ trong ngôi mộ cổ không biết tên nào đó, quang hỏa thiêu đốt của vật này có thể tịnh hóa các loại vật chất.

Mà những loại khí vật này đều là vật được hóa thành từ năng lượng, ở giữa có thực hư đan xen.

Trên thực tế trong cơ thể Sở Phong cũng có, chính là chiếc cối xay nhỏ kia, ban đầu nó chỉ là một cối xay nhỏ màu đen trắng, nhưng sau khi hắn xông vào luân hồi, vật chất quỷ dị trên con đường luân hồi vẫn luôn tồn tại trong cơ thể hắn đã bị luyện hóa thành công, ngao ra một loại vật chất thần bí mà mới lạ, dung nhập vào cối xay nhỏ, khiến nó biến thành màu xam xám.

Đến tận bây giờ, Sở Phong vẫn chưa có cơ hội thử qua uy lực của thứ này.

Chỉ có điều, cối xay nhỏ này lại có một điểm rất kinh người, đó chính là khả năng che giấu thiên cơ, khiến người ngoài không thể nào dò xét được nó.

Trong khi Sở Phong bế quan, hầu tử tươi cười hướng đến lão hầu tử nhà mình thỉnh an, nói: “Đa tạ lão tổ đã ra tay!”

Lão hầu tử nọ cực kỳ nghiêm trang chỉnh tề, toàn thân đều là lông màu vàng óng, miệng như thần lôi, đồng tử màu vàng kim, dáng vẻ cực kỳ giống với Di Thiên, lúc này đang ngồi xếp bằng trong đại trướng.

Chẳng qua thì lão hầu tử cũng rất yên tĩnh, không vò đầu bứt tai, dáng vẻ cực kỳ trấn định.

“Ài, con thực sự cho rằng ta đồng ý ta tay, nếu như không phải con đã thề máu, thực sự không còn cách nào thoát khỏi chuyện này, ta sẽ không kiêng kỵ gì mà lật bàn cắn sống cắn chết với bọn họ sao?”

Lão hầu tử dạy dỗ Di Thiên, đồng thời cũng thông báo cho gã, lần này ông đã nợ không ít nhân tình.

Hầu tử nghe xong, sắc mặt nhất thời chợt biến, lên tiếng: “Lão tổ, nếu như con không phát huyết thệ, các ngài thực sự sẽ vứt bỏ Tào Đức sao?”

Bình Luận (0)
Comment