Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Con thử nói xem?” Lão hầu tử liếc Di Thiên một cái, không trực tiếp trả lời.
“Việc này... con không tin! Chúng ta làm sao có thể làm ra những chuyện như thế?!”
“Ngồi xuống!” Lão hầu tử quát lớn, nói: “Trong mắt con, chẳng lẽ cũng chỉ có trắng hay đen, không có vùng nào màu xám hay sao? Tào Đức quả thực là một mầm mống tốt, nhưng mà dây dưa đến lão tổ của những cường tộc khác thì tình cảnh liền khó khăn rồi, nếu như có khả năng, ta sẽ không xé rách ra mặt với bọn họ để cứu một mình Tào Đức!”
Hầu tử lập tức cảm thấy không vui!
“Thôi đi, nói nhiều lời với con làm cái gì, hiện tại con vẫn nên ngây thơ một chút đi, thiếu niên vốn dĩ nên tràn đầy nhiệt huyết, sục sôi ý chí chiến đấu, con cứ bảo toàn trạng thái như vậy cũng được. Bằng không chờ con đi đến độ tuổi như ta, tâm sẽ biến chất, sẽ đen đến phát sáng!”
Lão hầu tử thở dài.
Thủa thiếu thời ông cũng không phải người tính được mất như bây giờ, mà là giống hệt Di Thiên, thẳng thắn tùy tính, lúc nào cũng sục sôi nhiệt huyết, trong mắt không có lấy một hạt cát, trắng đen phân minh, nhưng cuối cùng cũng không phải đều thay đổi rồi đó sao.
Hầu tử nghe xong lập tức cảm thấy không biết nói gì.
Lão hầu tử cũng không kiên nhẫn mà lên tiếng: “Được rồi, đừng có ngẩn người nữa, con người rồi cũng sẽ thay đổi, ở độ tuổi như nào thì cứ làm những chuyện ở độ tuổi đó, đừng có ngang ngược tự cho mình là đúng như Cửu Đầu Điểu là được, cho rằng chỉ cần thông minh một chút liền nắm giữ được hết thảy, điều đó thực chất chỉ làm mất đi lòng cầu tiến mà thôi. Vẫn là câu nói kia, hiện tại ta cho phép con phạm sai lầm, tùy tính cũng tốt, xảy ra chuyện gì đã có lão tổ ta thay con gánh vác!”
Cũng trong ngày hôm đó, tộc Xích Lân Hạc có một lão gia hỏa đi đến, thay Xích Lăng Không đòi lời giải thích, khắp nơi đều tìm đến tộc Cửu Đầu Điểu và tộc Ngân Long tìm phiền phức, muốn chiến một trận sinh tử với hai tộc này.
Cuối cùng thì lão gia hỏa kia bị khuyên nhủ, có người đồng ý đáp ứng một vài điều kiện của lão.
Hai ngày sau, đám người Sở Phong, Di Thiên, Bằng Vạn Lý và Di Thanh cùng nhau xuất quan, đi tham dự thịnh hội Dung Đạo.
Đây là một chốn tịnh thổ, tọa lạc giữa một mảnh núi non vây quanh liên doanh Thần Vương, nơi này tươi sáng rực rỡ, là một bí cảnh rất nhỏ, Dung Đạo Thảo chính là được đặt ở chỗ này.
Mấy người Sở Phong đi đến, trên đường trông thấy rất nhiều người, có cấp Thần, có cấp Thánh, cũng có tuyệt đỉnh Thần Vương, thậm chí là người quen – Lê Cửu Tiêu.
Lúc trước Sở Phong đã tặng cho Lê Cửu Tiêu một bãi mưa xuân, khiến cả người hắn ta ướt đẫm.
Đồng thời Sở Phong cũng trông thấy Cơ Thải Huyên, không ngờ hai người này thực sự cùng đầu quân cho một trận doanh, phải biết là gia tộc của bọn họ lúc trước có chút đối lập.
Chỉ có điều Lê Cửu Tiêu vẫn luôn theo đuổi Cơ Thải Huyên.
Hai đại Thần Vương này phải nói là tiếng tăm lừng lẫy, vững vàng xếp hạng trong top mười Thần Vương đứng đầu thiên hạ.
Hơn nữa, nếu như bảng xếp hạng được cập nhật lại, e là thứ tự của bọn họ còn tăng thêm một bậc, nhanh chóng phất cao!
Khắp nơi trên đất đều là kỳ hoa dị thảo và dược thảo, ánh tím bốc hơi, tiên khí ngợp trời, quả thực là vùng đất thần thánh không gì sánh được.
“Long ca ngươi cũng đến a, thương tích không ngờ đã khỏi hẳn!” Hầu tử bĩu môi lên tiếng, ra hiệu Sở Phong nhìn Côn Long ở đằng trước.
Thế nhưng Sở Phong không để ý đến hắn ta, lúc này hắn đang bị một thân ảnh khác hấp dẫn.
Trong lòng hắn sửng sốt, nữ nhân mà hắn nhìn thấy hình như chính là Tần Lạc Âm, không ngờ nàng ấy cũng đến!
Phía xa, nữ tử nọ nghiêng mình, sườn mặt trắng nõn oánh nhuận, cho dù là góc nghiêng thì đường nét vẫn cực kỳ xinh đẹp, nàng rất điềm tĩnh, phong tư xuất trần.
Trong lòng Sở Phong hơi chấn động, nữ nhân này có chút giống Tần Lạc Âm, nhưng dung mạo lại càng thêm xuất chúng, có thể nói là đoan trang như ngọc, phong tư tuyệt đại.
Có lẽ là do khí chất nên nàng ta càng trở lên đặc biệt và xuất chúng hơn, bởi vì liên quan đến dung mạo, sau khi đạt đến cảnh giới này thì khí chất cũng có chút thay đổi, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Nữ nhân này từ dáng người cho đến dung mạo, lại thêm vào các loại thần thái cùng phong vận, khiến ngũ quan của nàng gần như hoàn mỹ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự quyến rũ khó tả.
Dáng người nàng thon dài, quanh người giống như được bao trùm bởi một đoàn ánh sáng mông lung, ngay cả sợi tóc cũng lấp lánh ánh sáng, cả người vừa nhìn đã mông lung mà an tĩnh, tựa như tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian.
Nhưng một khi có người tiếp cận trò chuyện, nụ cười của nàng trong nháy mắt liền ấm áp như gió xuân.
Có thể thấy rõ ràng, nữ nhân này cực kỳ kinh diễm, gương mặt hoàn mỹ không góc chết, đường cong duyên dáng thon thả ẩn dưới lớp y phục trên người.
Mặc dù nhìn rất linh ảo xuất trần, khí chất thánh khiết, thế nhưng đường cong cơ thể lại vô cùng quyến rũ, một khi cười lên, đôi mắt cũng ẩn chứa ánh nước có thể say lòng người, rất có phong thái của Quảng Hàn tiên tử sau khi hạ xuống hồng trần, cười một tiếng đã khiến muôn dân siêu lòng.
Sở Phong đi qua, muốn tiếp cận nữ tử.
Vùng đất này là một mảnh tịnh thổ, nguyên bản chính là khu vực hạch tâm trong liên doanh của cấp Thần Vương, hiện tại lại trở thành sân bãi phục vụ cho thịnh hội Dung Đạo Thảo.
Nơi này sơn thủy hữu tình, rừng đào liên miên, muôn hoa khoe sắc, cũng có tùng xanh bách tía chồng chất thành rừng, tinh khí mờ mịt lưu động, cho dù là nham thạch hay vách đá đều tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, sắc tím bay lên.
Tuy rằng hiện tại là một mảnh chiến trường, nhưng trước đây nơi này chính là một cấm địa, sau này bị danh sơn đệ nhất thiên hạ đụng trúng, cho nên mới triệt để hủy mất.
Nhưng bất luận là danh sơn đệ nhất thiên hạ hay là khu vực từng là cấm địa thứ tư, tất cả đều sâu không lường được, sau cú va chạm thì hai bên đã đổ vỡ, chỉ còn sót lại những bí cánh to to nhỏ nhỏ, thần thổ có cả mấy trăm chỗ, vừa nhìn đã cảm thấy giống khu vực tịnh thổ thiên quốc, thế nhưng bên trong lại khủng bố vô biên!
Mà Dung Đạo Thảo này chính là được phát hiện từ một nơi cực kỳ nguy hiểm trong bí cảnh, bị di chuyển đến nơi này!
Sở Phong đến rồi, tiến lại gần nữ tử nọ, nàng ấy hiện tại tên là Thanh Âm, phong thái tuyệt thế.
Sở Phong nhìn nàng một chút, tâm tình không khỏi phức tạp, hắn vẫn nhớ rõ những chuyện khi còn ở tiểu âm gian, thế nhưng vì uống quá nhiều Canh Mạnh Bà, cho nên một số tình cảm nồng nhiệt năm xưa đã ảm đạm xuống.