Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong chỉ biết, bản thân và Tần Lạc Âm đã có một quãng thời gian không tầm thường chút nào ở tiểu âm gian, ngay cả tiểu đạo sĩ cũng được sinh ra.
Thế nhưng bây giờ thì sao, hai người bọn hắn giống như trở thành hai đường thẳng song song, rất khó nảy sinh ra giao cảm, bởi vì khi Tần Lạc Âm ở con đường luân hồi chung cực đã nhớ lại toàn bộ ký ức kiếp trước, thời tiền sử nàng ấy chính là đệ nhất mỹ nhân của dương gian – Thanh Thi tiên tử.
Nàng cũng từng nói với đám Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, lão Lư, Đông Bắc Hổ, rằng những chuyện kiếp trước cứ để gió cuốn mây trôi, từ giờ trở đi, nàng ta chính là Thanh Thi.
Đặc biệt là, sau khi Sở Phong đến dương gian, mở ra bí cảnh thời tiền sử của Mộng Cổ Đạo, hành động kia đã khiến những mảnh vụn linh hồn của Thanh Thi được tụ hợp, từ đó hoàn chỉnh lại, càng tiến gần hơn với tư thái của thiên nữ đệ nhất tiền sử.
Cho nên, nữ tử trước mắt hắn tuy rằng là mẫu thân của tiểu đạo sĩ, thế nhưng bản thân nàng ấy cũng có khác biệt, hẳn là càng tiến gần thêm với Thanh Thi, người có thiên phú số một thời tiền sử, tính tình, bản tính, tâm tính,... toàn bộ đều có chỗ khác biệt với Tần Lạc Âm mà Sở Phong quen thuộc khi xưa.
Trong lòng Sở Phong có chút thất lạc, thế nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, cũng vẻn vẹn chỉ là tiếc nuối, lắc lắc đầu liền khôi phục, chủ yếu là do tác dụng phụ của Canh Mạnh Bà quá lớn.
“Hừm, không được, cho dù ta đã chấp nhận hiện thực, tâm lặng như nước, nhưng cái này cũng không đại biểu cho suy nghĩ của tiểu đạo sĩ a, không thể để cho nhi tử của ta không có mẹ sớm như vậy!” Trong lòng Sở Phong tự nhủ.
Đương nhiên những lời này hắn không nói ra khỏi miệng, nếu không thì sau khi Lục Nhĩ Mi Hầu và Bằng Vạn Lý biết được, chắc chắn sẽ khinh thường mắng lớn, tâm lặng như nước cái quỷ gì, rõ ràng là tự mình viện cớ, tự tìm lý do giảo biện cho bản thân!
“Tào Đức, xem chút tiền đồ này của ngươi đi, nhìn cũng không chớp mắt, ngươi có thể đừng có mất mặt như thế nữa hay không!”
Di Thiên không khỏi giật tay áo của hắn, tức giận nhỏ giọng nhắc nhở, đừng có nhìn chằm chằm người ta như vậy, chú ý ảnh hưởng a.
Sau đó sắc mặt gã lại cực kỳ khó coi, nói: “Vẫn may là ta kiên trì đến cùng, không để ngươi và muội muội ta gần gũi với nhau, nhìn cặp mắt đào hoa này của ngươi đi a, quá không biết liêm sỉ!”
Sở Phong nghe vậy lập tức không vui, hắn làm gì có cặp mắt đào hoa, dáng vẻ bây giờ nhìn thế nào cũng thấy anh tuấn mà bá khí, vừa nhìn đã biết là thanh niên tinh thần phấn chấn có chí tiến thủ, con khỉ kia đang cố ý hắt nước bẩn lên người hắn.
“Khỉ con, ngươi thực sự không biết nói đạo lý, ta và Di Thanh tình đầu ý hợp, ngươi đây chính là dùng gậy đánh uyên ương, ta nói cho ngươi nha, đừng có làm loại chuyện thương thiên hại lý này, nếu không anh trai Di Hồng của ngươi sẽ không bằng lòng, mà Di Thanh muội muội cũng hận ngươi!”
“Tào, ngươi nói cái gì đó!” Di Thiên tức giận trừng mắt, thực sự muốn đánh hắn.
Sở Phong lập tức mở lời: “Vậy ngươi cũng đừng lải nhải bên tai ta nữa, ngươi đều nhìn thấy rồi, vị Thanh Âm tiên tử kia ngoái đầu cười khẽ mà nhìn ta, thiên kiều bá mị sinh, ngươi vì ngăn trở ta và muội muội người không minh bạch thì cũng thôi đi, hiện tại cũng nên để ta rời đi rồi chứ, phải đẩy ta hướng ra ngoài tìm người khác mới đúng, ngươi đừng có ở chỗ này làm kỳ đà cản mũi, tham gia thêm loạn!”
“Tào ĐỨc, ngươi chính là tên khốn kiếp không mặt không mũi!” Hầu tử tức đến nỗi răng cũng ngứa, xoay người không thèm để ý đến hắn, gã âm thầm oán giận, Thanh Âm tiên tử kia đối với ai cũng là thái độ ôn hòa, đâu phải chỉ cười với mỗi một mình ngươi?
Sau đó, hầu tử liền trông thấy Sở Phong quả quyết áp sát đến, không biết nói cái gì mà trò chuyện thật vui cùng Thanh Âm tiên tử, dáng vẻ kia rất chi là thân thiện.
Khu vực này trồng rất nhiều cây trúc, tinh túy tràn ngập, ngay cả nham thạch cũng có hào quang chảy xuôi giống như bí cảnh Thiên Tôn, một sự tường hòa và yên ả không thể diễn tả.
“Ngay lúc đầu khi trông thấy tiên tử, ta đã cảm thấy rất thân thiết, giống như đã quen biết rất nhiều năm, khiến cho ta mỗi lần chém giết trên chiến trường trở lại, nỗi táo bạo huyết chiến trong lòng đều được an bình trở xuống, thực sự thần kỳ, chẳng lẽ trước kia chúng ta đã từng quen biết, từng gặp mặt qua sao?”
Sở Phong dông dài một hồi, ở đó là nói lung tung một trận, hắn cảm thấy cho dù hiện tại nàng ấy lấy Thanh Thi làm chủ, nhưng bên trong chắc chắn vẫn có một phần tính cách của Tần Lạc Âm.
Nhất là, nàng ấy còn nhớ rõ chuyện xưa trên tiểu âm gian.
Cho nên sau đó, Sở Phong đều nói về chủ đề sở thích và hứng thủ, đều là do hắn hiểu rõ sở thích của Tần Lạc Âm, muốn thông qua những lời này để kéo gần quan hệ với nàng.
Thanh Âm cười rất dịu dàng, phong tư khuynh thành, mới đầu chỉ là khách sáo đáp lời, bâng quơ sẽ lễ phép đối thoại với Sở Phong, thế nhưng rất nhanh đã cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, các loại quan niệm đều gần gần giống nhau, ẩn chứa sự cộng minh mơ hồ.
Di Thiên, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao đều đứng ở chỗ xa chờ xem trò cười của Tào Đức, bởi vì bọn họ biết vị nữ tử thiên tiên tử này bình thường vẫn rất dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng chân chính đến gần mới thấy được nội tâm của nàng ta, cao không thể với đến, ngay cả những Thần Vương tuyệt đỉnh kia cũng đều đụng trúng tấm ngăn cách vô hình, gặp khó trước mặt nàng, không thể không cam lòng rút lui.
“Các ngươi nói xem, lát nữa Tào Đức là xám ngắt rời khỏi hay là thẹn quá hóa giận, cuối cùng bị người ta cảnh cáo?”
“Xem tính tình hắn nóng vội như vậy, công nhận là táo bạo a, đừng vì kích động nhất thời mà dẫn đến cử chỉ lời nói quá phận, sau đó bị người ta ném ra ngoài!”
Hầu tử cùng bọn Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao lên tiếng đàm luận.
Thế nhưng không lâu sau, bọn họ thực sự nghi ngờ, sau đó liền trợn tròn mắt.
Hai người kia vậy mà lại trò chuyện rất vui vẻ, ngày càng ăn ý, vị thiên nữ Thanh Âm có lai lịch thần bí nọ mời Sở Phong ngồi xuống, sau đó còn kính hắn một chén trà!
“Tào... Đức, thực sự không nhìn ra a, tính tình vừa bướng vừa thối như hắn, tên lại còn có chữ Đức, vậy mà có thể khiến Thanh Âm tiên tử nhìn bằng con mắt khác, mợ nó, thực sự là không có thiên lý a!” Hầu tử tức giận bất bình, bất mãn lên tiếng: “Hắn còn không có anh tuấn bằng ta đâu!”