Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lý luận này của ngươi đúng là đuối lý kinh hồn, nói sao thì hắn cũng sạch sẽ nhẵn bóng hơn ngươi, ngươi xem hắn có một thân đầy lông như ngươi sao?” Bằng Vạn Lý lên tiếng đáp lại.
“Đại điểu kia, ngươi nói cái gì đó, cố ý nhắm vào ta có đúng không! Giống loài tiến hóa, vạn tộc tranh giành, ta đây chính là tư thái mạnh nhất, xét từ ý nghĩa từ huyết thống cho đến tiến hóa, hiện tại ta chính là mỹ nam tử hiếm có trên thế gian!”
Bằng Vạn Lý một câu cũng không đáp, con khỉ này tuyệt đối không biết xấu hổ.
Tiêu Dao lên tiếng: “Đều đã qua mười năm phút rồi, không ngờ Tào huynh vẫn còn ở đó liên miên không dứt, thực sự không nhìn ra a, tâm đào hoa của Tào Đức không ít, ngay cả Thanh Âm tiên tử mà chúng Thần Vương cũng vô pháp tiếp cận cũng phá lệ thản nhiên cười nói với hắn, phong tư kinh diễm, quả nhiên là hiếm thấy.”
“Dừng! Tên Tào Đức kia chính là quỷ lăng nhăng, không phải thứ gì tốt!” Lúc này, Di Thanh bỗng nhiên lên tiếng, thanh điệu khó mà thanh thoát, lời nói ẩn ẩn bất mãn, trên gương mặt cũng thiếu mất nụ cười ngọt ngào xinh đẹp ngày thường.
Xoay người một cái, cô liền đi đến vị trí cách đó không xa.
Bằng Vạn Lý thấp giọng nói: “ Ê khỉ, tình hình không tốt, tiểu muội của ngươi đây là đang quan tâm và chú ý đến Tào Đức đúng không? Phản ứng không được tốt cho lắm.”
Hầu tử nghe không lọt những lời này, đáp lại: “Muội muội của ta nào có nông cạn như thế, Tào Đức còn không anh tuấn bằng ta đâu! Lại nói, lão gia hỏa trong tộc giường như cũng lên mục tiêu, vì muội ấy lựa chọn một đạo lữ phù hợp, có lai lịch hiển hách, có khả năng đến từ... Không thể nói!”
Rất nhanh Sở Phong liền cảm thấy không vui, bởi vì cuộc trò chuyện vui vẻ lần đầu của hắn và Thanh Âm đã bị người ta đánh gãy, tên bóng đèn đó chính là thần long ba đầu – Vân Thác.
Người này có mái tóc vàng dài óng rủ đến tận eo, tướng mạo rất điển trai, bình thản lên tiếng: “Ngươi phải tự biết mình, đừng có ở đây dây dưa với Thanh Âm tiên tử!”
Người này chính là Long Tộc, hơn nữa còn là chủng biến dị, bản thể có ba cái đầu, thiên phú kinh người, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu không thì cũng không thể leo lên được tờ danh sách kia, có cơ hội đến hấp thụ tinh túy của Dung Đạo Thảo.
Kẻ này có quan hệ rất gần với Thập Nhị Dực Ngân Long, cùng là thành viên của Long Tộc, cho nên tương đối phản cảm với Sở Phong, hiện tại chính là đang cố tình bới lông tìm vết.
Thần long ba đầu Vân Thác phất tay mấy cái, dáng vẻ giống như đang xua đuổi ruồi muỗi mà nói: “Đừng ở nơi này quấy rầy Thanh Âm tiên tử, mau đi nhanh!”
Sở Phong lập tức không cao hứng, hắn đây là đang tìm mẫu thân cho con trai nhà mình, cái con rồng này đến góp loạn cái gì? Kể cả mi có đạt đến cấp Thần, cũng... cút sang một bên cho ta!
“Ta rất thích giết rồng, hai ngày trước còn giết qua một tên Thập Nhị Dực Ngân Long, ngươi cảm thấy bản thân đủ phân lượng?” Sở Phong thản nhiên đáp lại.
Hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tất nhiên có thể nhìn ra bản thể của Vân Thác, không ngờ lại là ba cái đầu rồng màu vàng kim.
“Ngươi nói cái gì?!” Vân Thác trầm giọng quát.
Tâm tình Sở Phong không tốt, con rồng này thực sự là góp thêm loạn.
Hắn đã sớm cảm giác được Thanh Âm rất khó tiếp cận, nếu không phải hắn biết rõ tính cách cùng sở thích kiếp trước của nàng, chỉ sợ lúc này cũng không có cách nào trò chuyện vui vẻ đến thế.
Hắn vất vả lắm mới lợi dụng được ưu thế của mình, lấy được một điểm sáng trên tâm cảnh viên mãn, hi vọng sau này có thể tiếp xúc đến, chân chính dẫn ra cộng hưởng.
Nhưng lúc này lại bị người ta làm gián đoạn, về sau chỉ sợ khó mà có được loại cơ hội như này.
Quả nhiên, đồng tử của Thanh Âm hơi co lại, tâm tình trong nháy mắt đã bình ổn trở lại, tâm lặng như nước, hơn nữa còn có chút cảnh giác.
Nàng cảm thấy rất kỳ dị, tại sao ban nãy bản thân lại trò chuyện ăn ý đến thế với thiếu niên tên Tào Đức này, đây là có mục đích cố tình nhắm vào nàng mà đến?
Sở Phong lập tức cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Thanh Âm, trong lúc nhất thời lại cảm thấy càng khó chịu, nhìn thẳng về phía rồng ba đầu Thác Vân, lên tiếng: “Câu này phải dành cho ngươi mới đúng, cút, biến đi!”
“Kẻ nào đang vô lễ, dám làm càn ở nơi này, không được ồn ào!” Có người khiển trách.
Người của tộc Cửu Đầu Điểu cũng xuất hiện rồi, hơn nữa còn càng thêm lợi hại, là một vị Thần Vương, tên là Xích Phong!
Mái tóc đỏ rực của người này rối tung, đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm Sở Phong một lượt, nói: “Cút sang một bên, nơi này nào có tư cách cho ngươi lên tiếng!”
“Các người từng kẻ từng kẻ đều giả nhân giả đức, rảnh quá không có việc liền đến cắn ta?!” Sở Phong khiêu chiến, không hề e sợ một chút nào.
Sở Phong không sợ, dù sao nơi này cũng có quy củ, tiến hóa giả cùng thuộc trận doanh Ung Châu không được phép ỷ mạnh hiếp yếu, nếu không thì sẽ bị nghiêm trị.
Ngược lại, tu sĩ cấp bậc thấp hơn lại có thể chủ động khiêu chiến tiến hóa giả thuộc cấp bậc cao hơn, dựa vào tình huống mà định đoạt, còn có thể nhận được sự khích lệ và ban thưởng.
Bởi vì thiên tài có thể vượt qua rào cản chênh lệch về cảnh giới mà khiêu chiến với người mạnh hơn mình, lấy dưới phạt trên, đó là chuyện mà tất cả đám lão gia hỏa đều mong muốn trông thấy, bọn họ cần chính là kỳ tài ngút trời như vậy.
“Ngươi đang nói chuyện với ta, muốn chết hả?!” Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu lạnh giọng lên tiếng, ngay cả đồng tử cũng hóa thành màu đỏ sẫm, cực kỳ đáng sợ.
Trong nháy mắt, áp lực vô hình liền muốn bạo phát ra ngoài.
“Kẻ nào dám làm loạn!”
Đúng lúc này, một âm thanh già nua mạnh mẽ truyền đến.
Xích Phong lập tức hừ lạnh, thu lại khí tức Thần Vương của bản thân, những Thần Vương có tư cách đến nơi này đều có tiềm lực vô biên, tương lai có khả năng sẽ trở thành Thiên Tôn.
Cho nên người như Xích Phong sẽ rất rất tự phụ, cũng cực kỳ kiêu ngạo, cho dù bị lão cường giả trong bóng tối quát lớn thì gã ta cũng không để ý chút nào, gã cảm thấy sớm muộn gì thì bản thân cũng vọt lên được cấp bậc kia.
Lúc này, thần long ba đầu Vân Thác bỗng lên tiếng, y nhìn về phía Sở Phong, giọng nói âm u cất lên: “ Tào Đức, ngươi tuổi tác tuy không lớn, nhưng tính khí ngược lại không nhỏ đâu, ta thấy ngươi không lâu nữa cũng sẽ bạo chết thôi, kẻ thiếu kính trọng Thần chích và Thần Vương chắc chắn không sống được lâu!”
Những lời này chính là uy hiếp trắng trợn, đe dọa trực tiếp.