Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong cười lạnh đáp: “Ngươi tính là cái thá gì, cảm thấy bản thân là Thần Chích thì giỏi lắm a? Đừng nóng vội thế, ta rất nhanh sẽ tiến hóa đến cấp bậc như ngươi thôi, đến lúc đó sẽ dạy dỗ ngươi cách làm người ra sao, phải biết là ta rất vui lòng giết rồng. Còn có, tộc Cửu Đầu Điểu lúc nào cũng cảm thấy mình cao hơn người ha? Sớm muộn cũng có một ngày ta xông vào cấm địa thứ mười một kia, xem xem bên trong như thế nào, không phải các ngươi tự hào bản thân đi ra từ nơi đó hay sao? Đừng chọc vào ta, nếu không các người sẽ hối hận cho xem, đến lúc đó không phải là tộc Cửu Đầu Điểu có đại họa, thì cũng là mảnh cấm địa kia khó mà giữ nổi!”
Vân Thác và Xích Phong đều ngẩn ngơ, khẩu khí này của Tào Đức cũng quá lớn, tỏ ra không phục bọn họ thì cũng thôi đi, còn dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ uy hiếp và đe dọa ngược lại?
Hắn thậm chí còn tuyên bố rất chi là hùng hồn, muốn diệt cấm địa!
Xung quanh còn có không ít người đâu, mọi người nghe vậy liền không biết nói sao, thiếu niên này cũng quá mạnh miệng rồi đi.
“Tên có chữ Đức, quả nhiên là rất phách lối.” Có người than thở.
Thanh Âm cũng khe khẽ giật mình, lại quay sang nhìn nhìn hắn.
Lúc này, đám Di Thiên, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng tranh thủ thời gian chen chân qua, muốn lôi kéo Sở Phong khỏi vùng thị phi này, bọn họ cảm thấy vị huynh đệ này của mình chính là quả pháo đốt, hở ra một chút liền có thể gây họa, đi đến nơi nào nháo đến nơi đó, chúng ta dám giết qua đệ tử của cường tộc, ngươi khiêm tốn chút không được a?
Đặc biệt là, những lời như san bằng cấm địa kia cũng nói ra được, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất!
Ngay cả Lê Đà – đại hắc thủ thời tiền sử khi xưa tầm tuổi này cũng không dám tùy tiện và ngông cuồng như vậy đâu?
“Đồ không biết sống chết, ngươi dám uy hiếp ta? Đừng để có mạng ở đây hấp thu Dung Đạo Thảo, lại không có mạng để ra ngoài nhảy nhót. Ta thấy ngươi xác thực muốn chết bất ngờ, sống không lâu!”
Xích Phong lên tiếng, trực tiếp nói ra những lời này, hàm ý rằng gã ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội hạ tử thủ, xử lý gọn Tào Đức.
Thực ra thì bất luận ngày hôm nay có diễn ra xung đột hay không, gã ta cũng sẽ tìm cơ hội để thủ tiêu Sở Phong, dù sao thì tộc đệ Cửu Đầu Điểu của gã ta cũng bị giết rất thảm, suýt nữa đã chết đi, hơn nữa đám huynh đệ kết bái của nó cũng bị giết sạch sẽ.
“Ngươi uy hiếp ai cơ?!”
Lúc này Sở Phong vẫn chưa lên tiếng đâu, một thân ảnh anh tuấn đứng phắt dậy đi đến nơi này, khiến thiên địa cộng minh, phù văn màu vàng không ngừng quấn quanh trước và sau lưng người nọ, giống như ánh sáng đại đạo che phủ cơ thể, trông rất đáng sợ.
Người này chính là Thần Vương của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu – Di Hồng!
Không thể không nói, thiên phú của tộc này cực kỳ dọa người, cả tộc không có nổi mấy tộc nhân, thế nhưng ba huynh đệ bọn họ đều có thể cùng lúc trèo lên được danh sách tham gia thịnh hội Dung Đạo Thảo.
Thế hệ hiện tại của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu có ba người xuất thế, cũng được coi là kỳ tích, bởi vì tỷ số sinh đẻ của tộc bọn họ thấp đến đáng sợ, không biết bao nhiêu năm mới có thể hoài thai ra một đứa trẻ mang huyết mạch Lục Nhĩ.
“Di Hồng, giữa ta và ngươi sớm muộn cũng sẽ chiến một trận, đừng gấp, ta sẽ tính sổ từ từ với tộc Lục Nhĩ các ngươi!” Cửu Đầu Điểu Xích Phong âm u mở miệng.
“Ngươi là cái thá gì chứ, tộc Cửu Đầu Điểu là cọng lông gì a, người khác sợ các ngươi, nhưng ta đây không sợ, không phải sau lưng các người có cấm địa thứ mười một chống lưng à? Có ngon thì ngươi cứ để sinh vật trong cấm địa đi ra đây tính sổ!” Di Hồng lạnh lùng cất tiếng, phong thái cực kỳ hiên ngang, giống như một thanh trường thương sừng sững đứng ở nơi này, ngăn cản trước đám Sở Phong, Di Thiên, Di Thanh, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao.
Lúc này, Sở Phong cảm thấy có chút xấu hổ, lúc trước hắn còn giằng co với Di Hồng ở đấu trường Khai Hoang Giác a, chưa từng ngờ rằng không lâu sau đối phương lại đứng lên ra mặt cho hắn.
Hắn quyết định, về sau phải để lộ chân tướng ôn hòa một chút, nếu không chỉ sợ sau khi Di Hồng biết chân tướng, nhận ra hắn chính là Cơ Đại Đức, đến lúc đó rất có khả năng sẽ tức đến phun máu.
Hầu tử lên tiếng thay đại ca nhà mình nói: “Ca, huynh còn cần đối phó với gã ta sao? Cứ giao cho ta, ta cảm thấy trong vòng trăm năm gã không có cơ hội trở thành Thiên Tôn, đến lúc ấy ta đã là Thần Vương, có thể dùng một côn đánh nát chín cái đầu của gã!”
“Rất tốt, đám người điên các ngươi, chúng ta sớm muộn cũng phải đi đến hồi kết, các ngươi đừng mong một ai có thể thoát khỏi!” Xích Phong âm trầm lên tiếng.
Thần long ba đầu Vân Thác cũng cười nhạt một tiếng, nói: “Không nhìn rõ đại thế, có một số người các ngươi không đắc tội nổi, đến lúc đó lịch sử sẽ minh chứng hết thảy, các ngươi đã đứng sai chỗ, khi ấy người chết không chỉ là bản thân các ngươi, ngay cả quần tộc đằng sau các ngươi cũng sẽ bị giết sạch!”
Sở Phong cười nhạo một tiếng: “Đang nói bản thân mình chứ gì? Ta đây đã định trước trở thành tiến hóa giả chung cực mang tên Đức, giết ngươi cũng chẳng có quang vinh gì đáng nói, nhưng lịch sử cũng sẽ thông cảm mà hạ bút cho các ngươi mấy dòng, các ngươi may mắn chết dưới chân của “Sở chung cực” ta, e cũng được coi là vinh hạnh cuối cùng của toàn tộc các ngươi.”
Khóe miệng Vân Thác co giật, đối phương chém gió đến độ ông trời cũng muốn sụp đổ, gương mặt kia rốt cuộc không biết xấu hổ đến nhường nào, khiến ngay cả y cũng không biết nên bác bỏ và đe dọa lại ra sao.
Bởi vì đối phương không hề để ý, cũng không hề sợ hãi, da mặt dày đến không đo xuể.
Sở Phong bị Di Thiên lôi đi, lên tiếng: “Được rồi, đừng khoác lác nữa, hiện tại ngươi cũng không đối phó được người ta, vẫn nên thực tế một chút đi, không nhìn thấy Côn Long đã trừng ngươi ở phía xa rất lâu rồi hay sao? Cẩn thận chút.”
“Cái gì, Côn Long cũng đến? Hắn ta không phải đã bị ta bổ cho tàn phế rồi hả?” Sở Phong kinh ngạc.
Hầu tử nghe xong liền muốn trù ẻo, nói: “Không phải ta vừa mới nhắc nhở ngươi hả, Côn Long đã đến từ sớm rồi, ngươi căn bản không để lời của ta vào tai?!”
Lúc này Sở Phong mới chú ý đến Côn Long ở phía xa, hắn ta đang lạnh lùng nhìn về bên này, trên lưng đeo một thanh trường đao, khí thế của Thánh giả đệ nhất cực kỳ dọa người!
Sở Phong trông thấy ánh mắt thù địch của đối phương, lạnh băng đến cùng cực, thế nhưng hắn không thèm quan tâm chút nào, ngược lại còn nhiệt tình vẫy tay, tỏ ý chào hỏi về phía Côn Long.