Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người không biết còn tưởng hai người này tình bạn thân thiết, quan hệ không hề tầm thường.
Côn Long trông thấy một màn này, da mặt không khỏi co lại, đại hận trong lòng lại càng lớn, không ngờ bản thân lại bị một tên tiểu tử tầng Kim Thân đánh đến trọng thương ngã gục, quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã.
“Keeng!”
Trường đao sau lưng Côn Long bỗng nhiên ra khỏi vỏ, hắn ta muốn điều khiển đao đánh chết Tào Đức!
Thân đao sáng loáng như tuyết, khí thế cuồn cuộn, nó vòng qua cơ thể của hắn ta, khiến hắn ta càng trở lên dọa người.
“Đừng động!” Sở Phong hô lớn, sau đó lại thân thiện mà nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng để nó rơi xuống đất đấy!”
“TÀO... ĐỨC!” Sắc mặt Côn Long tái mét rồi chuyển sang xám ngoắt, hắn ta thực sự muốn lập tức xuất đao giết chết kẻ này.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến cảnh cáo Côn Long, răn đe hắn ta không được phép xuất đao ra tay.
Sau đó, Sở Phong không thèm để ý đến Côn Long nữa, cả người không bị thương đến một sợi tóc, cứ nhẹ nhàng mà vượt qua.
“Đừng giận dữ, hắn cố ý làm vậy để khiến tâm tình ngươi bấp bênh không yên, từ đó ảnh hưởng đến tốc độ hấp thụ Dung Đạo Thảo!” Người bên cạnh nhắc nhở Côn Long.
Không lâu sau, phía xa bỗng có kim quang sáng lòa, thú tộc Bích Nhãn Kim Lân Xích Vũ xuất hiện, cũng là chủng tộc Kỳ Lân biến dị, Kim Lâm và huynh trưởng của cô ta cùng nhau đi đến.
“Ấy, ngươi vẫn có thể đến? Ta cho rằng ngươi bị ta thế chỗ, mất đi tư cách tham gia rồi cơ.” Sở Phong lên tiếng, nhìn về phía Kim Lâm, những lời này chính là đâm vào nỗi đau của người khác, chuyên môn vạch khuyết điểm.
Sau khi Kim Lâm nghe thấy những lời này, gương mặt trắng nõn như quỳnh chi ngọc diệp bỗng nhiên đen lại, cô ta rất muốn tẩm quất cho Tào Đức kia một trận, đánh cho hắn chia năm xẻ bảy.
“Tào Đức, ngươi chớ đắc ý, lần trước là ngươi đánh lén ta, sau này nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán!” Cô ta nghiến răng nói.
Kim Lâm từ đầu đến cuối đều cho rằng Tào Đức phục kích mình, do vậy bản thân mới mất đi tiên cơ, dẫn đến kết cục thất bại thảm, nếu không phải vậy thì làm sao cô ta có thể bị hắn vây bắt? Chuyện kia đến bây giờ vẫn luôn là cái gai canh cánh trong lòng, mỗi lần nhớ lại đều khiến cô ta giận dữ và xấu hổ không thôi.
“Đừng a, chúng ta ai cùng ai, thực sự vẫn muốn thu ngươi về...” Sở Phong nói.
Giờ khắc này, đừng nói là bản thân Kim Lâm, ngay cả đại ca cô ta – Kim Liệt, còn có rất nhiều người ở bên cạnh cũng dẫn lộ ra nét mặt khác thường, tất nhiên, ánh mắt tai nấy đều lộ ra hung quanh, giống như muốn giết người.
“Ngươi... đi chết đi!” Kim Lâm thẹn quá hóa giận quát lớn.
“Sai rồi, là thu làm thú cưỡi.” Sở Phong lập tức sửa lại từ ngữ, hờ hững lên tiếng.
Một đám người không khỏi ngơ ngẩn, sau đó đột nhiên cảm thấy gia hỏa này quá khinh cuồng, ở đâu cũng có thể khiêu khích người khác.
“Tổ tông ơi, ngài có thể yên lặng một chút được không, xin ngài đừng có nói nữa!” Đúng lúc này, ngay cả hầu tử cũng không chịu nổi nữa, gã cảm thấy Tào Đức rất biết gây tai họa, chuyện cũ vừa mới lắng xuống thì hắn lại tiếp tục lôi kéo thù hận.
Quả nhiên, Kim Lâm bên kia nghe xong liền tức muốn độn thổ, cô ta gần như là điên cuồng, dung nhan tuyệt mỹ ngập tràn sát ý.
Trên thực tế, Sở Phong lại không hề quan tâm những thứ này, bởi vì hắn đang dự định, sau khi hấp thu xong Dung Đoạn Thảo liền bỏ chạy, gần đây hắn gây họa không ít, cũng chọc trúng rất nhiều tổ ong, tất nhiên vẫn lên lấy được chỗ tốt rồi chạy gấp, chẳng lẽ lại ở yên một chỗ đợi người ta báo thù đến tận cửa?
Cho nên lúc này hắn mới buông thả bản thân, không hề kiêng kỵ một chút nào, kẻ nào tức giận thì giận đi, dù sao thì hắn cũng chuẩn bị vỗ mông chạy lấy người.
“Còn có Kim Liệt, cái tên khốn nạn này, không ngờ lại ở chung với tên Côn Long ngay cả đao cũng cầm không chắc, dám cấu kết với đám cháu trai Cửu Đầu Điểu cùng nhau mưu hại ta, lần trước ta không chém ngã ngươi, nhưng những người còn lại bất luận là Côn Long hay là Cửu Đầu Điểu đều bị ta dạy dỗ qua một lượt, cho nên ta sớm muộn cũng phải cho ngươi một bài học!”
Sở Phong thực sự là gặp kẻ nào nhắm kẻ đó!
Một đám người đều cảm thấy không biết nói gì, kẻ này quả nhiên là cuồng ngạo đến tận trời, đây chính là sợ kẻ địch ít đúng không, cho nên mới muốn lôi kéo thù hận? Tất cả mọi người bị suy nghĩ này dọa choáng.
Không ít người thấy hắn đi đến đều gấp gáp quay đầu, không muốn tiếp cận gần hắn, sợ sẽ bị tai bay vạ gió, nằm im cũng dính đạn.
“Cái này không thể nhịn a!”
Thần long ba đầu Vân Thác là người không chịu nổi đầu tiên, sau khi chào hỏi một đám khổ chủ, y muốn tất cả liên hợp lại nhắm vào Sở Phong.
Lúc này, Kim Lâm cũng là một trong những người chịu kích thích lớn nhất, thân thể thướt tha yểu điệu cũng tức đến run rẩy, sau khi nghe những lời của Vân Thác liền lập tức đứng ra hưởng ứng, nói: “Lát nữa khi hấp thụ Dung Đạo Thảo, chúng ta cùng nhau nhắm vào hắn, tuyệt không có hắn cơ hội!”
Đệ nhất Thánh giả Côn Long lên tiếng: “Hừ, một lát nữa ta sẽ ngồi bên cạnh hắn, quang minh chính đại hấp thu Dung Đạo Thảo, hắn còn có thể nhanh hơn ta sao?”
“Thú vị đấy, một lát nữa ta cũng sẽ ngồi bên cạnh hắn!” Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu âm u lên tiếng, gã ta cũng muốn làm như vậy.
Kim Liệt cũng mở lời: “Được, đợi lát nữa chúng ta đều kề sát cạnh hắn, ta không tin Hư Khí trong cơ thể hắn còn có thể siêu việt hơn chúng ta, đến lúc đó cứ để hắn nhìn Dung Đạo Thảo mà khóc, lo lắng làm sao để vượt qua chúng ta!”
Bọn họ đều chuẩn bị báo thù, để Tào Đức không công mà rút lui.
Nhưng lỗ tai của tộc Lục Nhĩ lại cực kỳ linh hoạt, lập tức nghe được mưu đồ bí mật của bọn họ, linh giác của gã quá nhạy bén, đem tin tức này nói cho Sở Phong đầu tiên.
Sở Phong nghe vậy liền nổi lên lãnh ý, hắn nói: “Vậy sao, ta cũng muốn xem xem kẻ nào dám ngồi sát bên cạnh ta, đến lúc đó để bọn chúng khóc sướt mướt, toi cộng bận rộn một trận, cái gì cũng không hấp thụ được!”
Hắn rất tự tin vào cối xay nhỏ trong cơ thể, dù sao thì thiên vật này cũng từng trải qua khảo nghiệm ở con đường luân hồi chung cực, hắn tin tưởng cối xay nhỏ chính là kiệt tác hoàn mỹ trong đám Hư Khí.
Ngày hôm nay hắn mới biết, dị bảo có hơn nửa vật chất là năng lượng – cối xay nhỏ có tên là Hư Khí.
Hắn có lòng tin, sẽ khiến đám người kia hối hận đến phun ra máu.