Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2511 - Chương 2511: Đại Phún Tử (1)

Thánh Khư Chương 2511: Đại phún tử (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

(*) Ý nghĩa tên chương: Phún tử: là ngôn ngữ mạng chỉ những kẻ chuyên nói lời gây tranh cãi, phản logic để tổn thương đến người khác.

Trong vùng núi, năng lượng tinh túy nồng đậm, các loại hoa cỏ năm màu mười sắc, giữa cánh hoa nở rộ dâng lên ráng mây.

Trên vách núi đá càng bò đầy dây leo, có đỏ tươi óng ánh, cũng có kim quang chói mắt, những dây leo này như từng con Cầu Long có điềm lành lượn lờ.

Cho dù là các loại nham thạch và cây gỗ khô cũng đều bốc lên sương mù tím, tràn ngập tinh hoa.

Tiến hóa giả có thể đến nơi đây không có một ai là hạng người bình thường, từ Kim Thân đến Thần Vương đều là cường giả đỉnh cao trong từng cấp độ.

Sở dĩ tổ chức thành thịnh hội, cũng là muốn để bọn kỳ tài này kết bạn với nhau, hiểu rõ lẫn nhau, sau này bọn họ đã được định sẵn cũng sẽ là nhân vật mạnh mẽ của các tộc.

Hiện tại kết bạn, hiểu nhau sâu hơn, đối với mỗi người đều có chỗ tốt.

Chỉ có điều vượt ngoài tập quán của các tộc, hiện trường yến hội này có chút quái dị, có người mặc lễ phục mà đến, hào hoa phong nhã, có lễ độ, mà có vài người thì rất thô kệch, mặc chiến giáp mà đến, kim loại lạnh lẽo sáng bóng khiếp người.

Khi những người này xuất hiện cùng nhau, cầm chén rượu chân cao trong tay, trò chuyện với nhau, biết nhau rồi thì liền có vẻ hơi khác loại.

Trong đó, không ít người có bộ dạng như khỉ, toàn thân đều là lông dài màu vàng kim, như thiên tài hung thú, không hề chú trọng đến hình dạng của loài người, có thể hóa hình thành người cũng không làm.

“Khỉ à, ngươi xem kìa, vừa rồi mỹ nhân tộc Chu Tước lại bị dáng vẻ lông xù này của ngươi dọa, trực tiếp rời đi một cách lễ phép, ngươi có thể chú ý hình tượng một chút hay không.” Bằng Vạn Lý bất mãn.

Bởi vì, con khỉ kia trực tiếp dùng móng vuốt thô to để kiếm đồ ăn, còn nhiệt tình tặng linh đào cho người ta, kết quả thiếu nữ tộc Chu Tước kia không chịu đựng nổi, lo lắng linh đào dính lông khỉ, tìm một lý do sứt sẹo chạy mất.

Hầu Tử nhe răng, nói: “Rất khó để làm quen bạn bè trong trường hợp này, các ngươi không thấy tên điên Tào Đức kia à, gặp người nào phun người ấy, nhìn thấy ai cũng muốn cắn một cái, chúng ta cùng đi với hắn, ngươi nói xem có mấy ai dám lại gần?”

Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao cũng đều than nhẹ, đầu lớn như cái đấu, cảm thấy tên Tào Đức này hoàn toàn là vò đã mẻ không sợ rơi, trông thấy sinh linh khiến cho trong lòng hắn không thoải mái thì không thèm quan tâm đến việc kẻ đó đến từ chủng tộc lớn mạnh nào, trực tiếp nói xỏ nói móc.

Bọn người Kim Liệt, Thần Long ba đầu Vân Thác thực sự chịu không nổi hắn, bị hắn phun đến mắt nổi đom đóm, trực tiếp xoay người rời đi, tránh né qua một bên.

Bởi vì, bọn họ cảm thấy quá mất mặt, chuyện này còn ra thể thống gì?

Đúng là bọn họ đang cố ý nhằm vào Tào Đức, cố ý khinh khi, dùng thủ đoạn làm nhục, nhưng gia hỏa này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, khiến cho hắn khó chịu liền bắt đầu phun!

Kim Liệt, Vân Thác dùng tay sờ một cái, trên mặt có một lớp nước bọt, tên kia cũng không sợ mất mặt, phun bọn họ suốt mười lăm phút cũng chưa vấp một lần nào, giày vò không dứt.

Cho nên, bọn họ chịu không nổi, quay người chạy, cũng không thể chửi nhau với hắn, vật lộn một trận? Vậy cũng quá mất mặt.

Nhưng Tào Đức kia không sợ mất mặt!

Về phần Côn Long, xách đao lên mấy lần, tay cũng đang phát run, cuối cùng cũng không nói lời nào, bại lui mà đi.

Còn có Kim Lâm kia bị Sở Phong móc mỉa và chế nhạo điên cuồng một trận, tức giận đến muốn giết người, cô ta có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, cuống quít đi lau nước bọt bị phun tung toé trên hai gò má trắng muốt, cơ hồ nôn ra máu, thét chói tai chạy trối chết.

Ngay cả Tiêu Dao tính tình tốt nhất cũng chịu không nổi, tiến lên khuyên giải.

“Huynh đệ, cũng đủ rồi đó, ngươi có còn muốn tu hành trên chiến trường hay không, người có thể đắc tội cũng đã đắc tội gần hết, chẳng lẽ ngươi muốn hấp thu hết Dung Đạo Thảo liền lên đường?”

Sở Phong lơ đễnh, nói: “Ta đây là có lý đi khắp thiên hạ, phun, không, nói cho bọn họ á khẩu không trả lời được, không thấy cả đám đều ngậm miệng sao?”

Có lý đi khắp thiên hạ cái con khỉ!

Ngay cả Tiêu Dao, Bằng Vạn Lý cũng không muốn khuyên hắn, chỉ muốn cách xa hắn một chút.

Sau đó không lâu, cuối cùng Sở Phong cũng im miệng, không đi bới lông tìm vết nữa, bắt đầu trò chuyện vui vẻ với người khác.

Nhưng mà, Hầu Tử lại đỏ ngầu cả mắt, Sở Phong và muội muội của hắn ta tiến tới cùng một chỗ, biểu lộ phải gọi là rạo rực, mặt mũi tràn đầy nụ cười, “Trò chuyện vui vẻ” với muội muội của hắn ta.

“Còn không bằng để hắn đi phun người!” miệng khỉ tức đến nỗi ánh mắt bất thiện, xắn tay áo muốn lao qua.

Bằng Vạn Lý khuyên giải: “Được rồi, vất vả lắm mới an tĩnh lại, hơn nữa, không phải ca ca Di Hồng của ngươi rất hi vọng hai người bọn họ thân thiết hơn, qua lại nhiều hơn sao? Ngươi làm loạn cái gì!”

Hầu Tử không cam lòng, nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì giới thiệu tỷ tỷ của ngươi, công chúa nổi danh nhất tộc Kim Sí Đại Bằng cho hắn là được rồi!”

Bằng Vạn Lý có mái tóc dài màu vàng óng, rất anh tuấn, hiện tại sắc mặt xấu hổ, nói: “Khục, tỷ ấy đang học nghệ trong một cấm địa nào đó, với thực lực của tỷ ấy, Tào Đức cũng không dám tiếp cận.”

Hầu tử trợn trắng mắt, nói: “Cái rắm, chỉ cần ngươi dám giới thiệu, ngươi xem xem Tào Đức hắn có dám tiếp cận hay không, với cái đức hạnh kia, chỉ cần ngươi nhắc đến, bảo đảm hắn sẽ lập tức gọi ngươi là em vợ.”

“Anh vợ, ngươi nói gì thế?” Sở Phong đi tới.

Hầu Tử lập tức trợn mắt hốc mồm, phải nói là chán ngán, sao lại dẫn lửa thiêu thân, Tào Đức đang gọi hắn ta đó sao? Tên vương bát đản này!

Bằng Vạn Lý muốn cười, sau đó rất nhanh biểu lộ liền cứng lại.

Tào Đức nhiệt tình chào hỏi gã ta, nói: “Bằng huynh, vừa rồi ta đều nghe thấy hết, ngươi có người tỷ tỷ ở trong cấm địa học nghệ sao? Ngươi muốn giới thiệu cho ta? Quá tốt rồi, ta chính là thích nữ bạo quân quốc sắc thiên hương, sau này ngươi chính là em vợ của ta!”

Da mặt Bằng Vạn Lý co rúm, rất muốn đánh người, ai muốn giới thiệu cho ngươi? Nhìn cái dáng vẻ không đáng tin cậy của ngươi hiện tại, sao có thể đẩy tỷ tỷ vào trong hố lửa!

Sở Phong nói: “Nếu không chúng ta thân càng thêm thân, Tiêu Dao ngươi có tỷ muội gì không? Cũng giới thiệu cho ta một người đi. Đạo tộc là tộc đàn mạnh nhất thuộc năm vị trí đầu trong thiên hạ, trong tộc các ngươi chắc chắn sẽ có mấy viên minh châu tuyệt thế vang danh thiên hạ chứ?”

Bình Luận (0)
Comment