Thật sự là rất khó tưởng tượng. Lần sau nó mọc rễ, không biết sẽ trưởng thành thành cái gì nữa, rất quái dị.
Hắn cẩn thận thử một chút, chém xuống một tảng đá, kết quả trên tảng đá xuất hiện vết khắc rõ ràng. Hạt giống này quả thật rất cứng.
Sở Phong không cần lo lắng hạt giống bị tổn hại. Lúc trước, hoàng ngưu nhai nó mấy phát, kết quả thiếu chút nữa khiến răng nanh của hoàng ngưu muốn đứt đoạn.
“Chẳng lẽ hạt giống này có thể tạm thời dùng làm phi kiếm sao?” Sở Phong hoài nghi.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn tin vào lời đồn, chôn hạt giống dưới đất có thể trồng ra người. Dù sao bây giờ hắn đã trồng ra được “kiếm thể”.
“Một ngày nào đó mình sẽ trồng ra được Cửu Thiên Huyền Nữ.” Hắn lẩm bẩm.
Sau đó, Sở Phong đào đất gỡ hộp đá ra. Phát hiện ngoài ý muốn khiến cho hắn giật mình.
“Hạt giống này hình như có sinh khí?” Sở Phong rúng động.
Trong hộp đá còn hai hạt giống. Một hạt thì khô quắt, đen thui. Một hạt giống như bị nén, hiện lên màu tím.
Hạt giống đen đủi khô quắt bây giờ đã có chút sinh khí. Nếu không phải hắn trở thành sinh vật cấp vương, thần giác mẫn tuệ, hắn hoàn toàn không có khả năng cảm nhận được.
“Tốt.” Sở Phong vui mừng.
Hạt giống thứ nhất mang đến cho hắn sự kinh ngạc. Hai hạt giống còn lại có lẽ sẽ còn kinh người hơn. Chẳng qua điều kiện sinh trưởng hà khắc hơn mà thôi.
Chỉ cần không phải “vật chết”, hết thảy sẽ dễ nói chuyện. Về sau sẽ luôn có cơ hội để bọn chúng khôi phục, mọc ra được thứ này thứ nọ.
Sở Phong bỏ ba hạt giống vào trong hộp đá, cẩn thận cất kỹ. Hắn nhặt chiếc áo khoác ném dưới đất lên, đi nhanh về phía trước. Tiếp theo, hắn lại cất bước, kiểm nghiệm tốc độ.
Trong nháy mắt, hắn đã đột phá được sự trói buộc của không khí, xuất hiện bên ngoài mấy trăm thước. Phía sau hắn truyền đến tiếng nổ khủng bố. Hắn đã đột phá được âm chướng.
Một giây ba trăm tám mươi thước.
Thực lực phù hợp với sinh vật cấp vương. Bình thường mà nói, đột phá đến mức độ này có thể đạt đến tốc độ âm thanh, yêu cầu đối với cơ thể rất cao. Sinh vật bình thường sẽ không chịu nổi.
Sở Phong cảm nhận được sự cường đại của bản thân, tin tưởng mười phần. Hắn nhìn về phía Bắc, giống như xuyên thấu sương mù nhìn thấy được Thuận Thiên. Hắn muốn giết trở về.
Đương nhiên, trước khi rời đi, Sở Phong còn muốn đào móc Vùng đất Phong Thiền. Đối với người khác mà nói, sương mù nơi này nồng đậm, cơ duyên khó cầu, nhưng đối với hắn mà nói, có dị thổ là đủ rồi.
Hắn nhìn thấy không chỉ có một gốc cổ thụ kỳ lạ. Dưới mặt đất của chúng đều có dị thổ. Điều này đối với hắn mà nói chính là một bảo tàng vô giá.
Sở Phong chuẩn bị chôn xuống hạt giống lần nữa, để cho nó sinh trưởng.
“A?”
Hắn hơi kinh ngạc. Khi hắn trở lại nơi trồng hạt giống vừa rồi, hắn phát hiện lá cây mờ đi, không còn tươi tốt như trước.
Trước kia hắn lựa chọn nơi này cũng là vì cổ thụ sinh cơ bừng bừng. Dị thổ dưới mặt đất cũng có phẩm chất rất cao, số lượng lại nhiều.
Hiện tại đang xảy ra vấn đề gì vậy? Tại sao chồi non trên cây lại không còn óng ánh như trước. Mặc dù vẫn tràn ngập lực sinh mệnh nhưng lại kém xa trước đây.
Sở Phong đào lớp đất lên, cẩn thận xem xét. Dị thổ vẫn còn nhưng lại mất đi ánh sáng. Chúng vẫn đủ để cổ thụ duy trì sinh cơ nhưng muốn cho nó có màu xanh tươi tốt như trước, độ khó rất lớn.
Hắn hơi chột dạ. Chỉ vì chôn một hạt giống dưới đất lại đưa đến kết quả như vậy sao?
Nhưng những cây cổ thụ mọc ở đây đều khá đơn lẻ, không ngừng cao lên cùng với Thái Sơn. Sinh cơ cũng dần dần mạnh hơn, có một số thân cây đang dần nảy mầm.
“Hy vọng nửa năm đến một năm sau, sinh cơ sẽ tràn ngập ở đây, nhờ đó mà mày sẽ được um tùm trở lại.”
Sở Phong hơi áy náy nói với cây cổ thụ.
Hắn băng qua sương mù, tìm kiếm nơi phù hợp tiếp theo. Người bình thường tùy tiện xông vào sẽ gặp nguy hiểm, có thể bị vây chết ở đây.
Trước khi Sở Phong tiến vào đã quyết tâm muốn đột phá cấp vương. Hiện tại hắn đã thành công, hoàn toàn không có trở ngại.
Mặt trời đã mọc lên cao, ánh bình minh màu vàng chiếu xuống, nhưng sương mù nơi này vẫn không tiêu tan, vẫn trường kỳ bao phủ.
Sở Phong lại tìm được một gốc cổ thụ khác, cũng đang trổ nhánh, sinh cơ bừng bừng. Chồi non trên cây đều có màu đỏ, giống như san hô đỏ trong suốt.
Hắn lại chôn hạt giống và hộp đá xuống dưới, sau đó ngồi tại chỗ chờ đợi.
Đáng tiếc, qua nửa ngày, đến trưa hạt giống vẫn không nảy mầm, từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh.
Lúc này, Sở Phong đang rất đói, cảm giác như mình có thể ăn hết hai con trâu. Một khi nghĩ đến thức ăn, hắn có chút không khống chế nổi, bụng réo lên không ngừng.
Sở Phong đã trở thành sinh vật cấp vương.
Có thể nói mỗi lần có đột phá quan trọng, cơ thể của hắn sẽ có sự thay đổi kịch liệt, thể chất tăng trưởng trên phạm vi lớn, cần rất nhiều thức ăn để bổ sung vào.
Hắn nghĩ đến một số thức ăn như vịt quay, dê nướng nguyên con..., hắn lại cảm thấy dạ dày có chút đau.
“Đói quá rồi, không thể nhịn nổi nữa.”
Sở Phong cảm thấy mặt mình đỏ lên. Không nghĩ đến có ngày hắn lại không có tiền đồ như vậy, chỉ là nghĩ đến một số món ăn thôi cũng đã chảy nước miếng nhanh đến vậy.
“Đói quá.”
Cuối cùng, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể ăn hết một con voi.
Vèo.
Sở Phong dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi nơi này. Hắn nghe được từ sâu trong sương mù có tiếng chim kêu, giống như đang đánh nhau với người ta.
Đáng tiếc, hắn rốt cuộc vẫn không tìm thấy. Với thần giác hiện tại của hắn, cho dù là sương mù phong tỏa Vùng đất Phong Thiền, hắn cũng có thể tiến đi rất xa. Có thể người chiến đấu kia đã rời khỏi chỗ này.
Sở Phong đi vòng quanh, cuối cùng tin rằng không có bất kỳ một sinh vật nào ở khu vực này.
Hắn đói thật sự không chịu được, bụng kêu như sấm nổ, cần rất nhiều thức ăn để bổ sung. Bởi vì cơ thể của hắn đã thay đổi quá lớn.
Sở Phong lo lắng cơ thể của hắn đã xảy ra vấn đề.
Hắn yên lặng dọc theo đường cũ trở về. Hắn ra đến bên ngoài, cũng là khu vực mà nhân loại lẫn dị loại cho rằng an toàn.
“Con khổng tước cảnh giới Chuẩn Thú vương đã đi đâu rồi?” Sở Phong hỏi một dị nhân.
“Ở bên kia. Cậu tuyệt đối đừng đi quá xa. Trốn xa được bao nhiêu thì trốn, vì con khổng tước này rất hung ác, ngay cả chuẩn vương bên này của chúng ta cũng phải thất bại, không phải là đối thủ của nó.” Chàng thanh niên kia có lòng tốt khuyên hắn.
“Vâng, xin cảm ơn.” Sở Phong gật đầu.
Nếu để cho dị nhân này biết mục đích của hắn hỏi thăm con khổng tước, đoán chừng sẽ bị dọa sợ, cho rằng hắn là tên điên.
Bởi vì Sở Phong muốn săn giết con khổng tước cấp Chuẩn Thú Vương này để lấp đầy bao tử. Hắn thật sự đói không thể chịu nổi nữa rồi.
Dù sao, hắn và bộ tộc Khổng Tước cũng đã kết mối thù hận, còn đám người Khổng Thịnh thì cứ một mực nhằm vào hắn, hắn cũng chẳng cần phải khách sáo. Bây giờ cứ giết chết một con, giải quyết bao tử trước.
Đằng trước tản ra mùi máu tươi, trên mặt đất còn có thi thể của dị nhân.
Con khổng tước đứng trong bãi phế tích, bộ lông trên người giống như được kim loại đúc thành. Ánh mắt của nó lạnh lẽo, ra lệnh cho không ít dị nhân, còn có dị loại giúp nó đào bới khu di tích, còn mình thì đứng im bất động.