Nó có thể hiển hóa bản thể dài mười mấy mét, cũng không coi là quá khoa trương.
Thực lực của dị loại không có liên quan đến hình thể lớn nhỏ của chúng.
Con khổng tước này là cao thủ Chuẩn Thú vương, được Khổng Tước Vương coi trọng. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, về sau nó có thể chân chính đột phá cấp vương.
“Ngươi... đến đây.” Con khổng tước này biết nói tiếng người, ánh mắt lăng liệt nhìn chằm chằm Sở Phong, ra lệnh cho hắn đến gần.
“Ngươi có việc gì?” Sở Phong nở nụ cười vô hại, hỏi.
“Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ. Thấy ta mà ngươi còn cười được.” Con khổng tước lạnh giọng nói. Nó đã đánh bại chuẩn vương của nhân loại, khu vực này không ai dám nghịch lại nó.
Gần đó có không ít dị nhân và dị loại đang đào móc phế tích, lúc này nghe tiếng, tất cả đều ngẩng đầu quan sát.
“Muốn chết phải không? Tiếp tục cho ta.” Con khổng tước quát lớn, ánh mắt bắn ra chùm sáng khiếp người.
Bất luận là nhân tộc hay dị loại, tất cả đều e ngại cúi đầu, tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm kiếm đồ vật có giá trị trong di tích.
“Thi thể trên mặt đất là do ngươi giết?” Sở Phong nhìn thấy có ít nhất sáu bảy thi thể con người, còn có hai thi thể của dị thú.
Con khổng tước khinh miệt: “Buồn cười, dựa vào ngươi mà cũng muốn hỏi ta? Biến đi đào di tích đi, còn không sẽ chết ngay lập tức.”
“Tùy ngươi thôi.” Sở Phong nói. Vốn hắn đã có thù với bộ tộc này, bây giờ con khổng tước kia lại lạm sát kẻ vô tội ở đây, hắn cũng chẳng cần khách sáo, trực tiếp đi về phía trước.
“Thật ngu xuẩn! Đúng là muốn chết mà.” Con khổng tước âm trầm xoẹt một tiếng, giơ móng vuốt sáng như tuyết thật lớn, chẳng khác nào hung kiếm rút ra khỏi vỏ, chộp tới Sở Phong.
Nếu là dị nhân bình thường, nhất định sẽ bị cái móng vuốt này bóp cho nhão nhoẹt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Sở Phong lại vèo một tiếng vọt lên, vượt qua tốc độ âm thanh, hoàn toàn không phải Chuẩn Thú vương có thể đối kháng. Hắn nhảy lên thật cao, đấm thẳng một quyền vào đầu con khổng tước.
Sở Phong rất khắc chế, cũng không dùng quá sức. Nếu không, đoán chừng đầu con khổng tước sẽ bị vỡ nát.
Cho dù là vậy, đầu con khổng tước vẫn đau không chịu được, cảm giác như xương đầu muốn nứt ra, mắt trợn trắng, một đầu ngã xuống đất.
Sở Phong bước qua, kéo nó đi thẳng vào trong sương mù.
Chuyện gì phát sinh vậy? Gần đó, rất nhiều dị loại, còn có dị nhân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng kia.
Hắn đang kéo một con khổng tước thật to lớn đi về phía xa, sắp biến mất rồi.
“Cao nhân, cậu muốn đem nó đi đâu vậy?”
Có dị nhân lớn gan ở đằng sau hỏi lớn. Bởi vì con khổng tước chuẩn vương làm mưa làm gió, cưỡng ép nô dịch bọn họ, nhưng lại bị người này một quyền quật ngã, hơn nữa còn bị kéo đi.
“Tôi tìm nó có chút việc. Mọi người cứ làm việc của mình, tôi đi trước.” Sở Phong không hề quay đầu lại, biến mất ở chỗ sâu trong sương mù.
Hắn sắp đói đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.
Sau khi không còn ai chú ý, hắn kéo con khổng tước phi nước đại tìm đến một con suối, sau đó lột da, rửa sạch, cuối cùng đưa đến chỗ chôn hạt giống, bắt đầu nướng thịt.
Trong lúc đó, hắn nhìn thoáng qua hạt giống, cũng không thấy có gì thay đổi. Điều này khiến cho hắn rất ngạc nhiên.
Tiếp theo, mùi thịt truyền đến, Sở Phong ăn như rồng cuốn, giải quyết vấn đề đói khát của bản thân.
Thời gian rất lâu, Sở Phong thỏa mãn lau vết mỡ nơi khóe miệng, thở ra một hơi: “Có thể ăn no cũng là một hạnh phúc.”
Sở Phong đợi đến chạng vạng tối mới đào hạt giống lên, xem xét một cách cẩn thận, tin rằng không có bất kỳ một thay đổi nào. Điều này khiến cho hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
Dị thổ nơi này khá nhiều, phẩm chất rất tốt. Vì sao hạt giống lại không chịu mọc rễ nảy mầm?
Cũng không còn cách nào, hắn đổi sang chỗ khác, tìm được một gốc cổ thụ xanh tươi, chôn hạt giống và hộp đá xuống lớp đất, một lần nữa chờ đợi.
Ban đêm, hắn tiếp tục ăn thịt khổng tước. Đây là hung cầm cấp Chuẩn Thú vương, ẩn chứa năng lượng kinh người, vì thế cảm giác đói bụng sau khi đột phá của Sở Phong đã biến mất.
Nghỉ ngơi một đêm, Sở Phong mở to mắt, đào lớp dị thổ, phát hiện hạt giống vẫn như cũ.
Hắn mơ hồ đoán được, dị thổ nơi này lấy xanh, đỏ, tím làm chủ. Ba màu đất xen lẫn cùng một chỗ. Có thể nói, thổ chất dưới một gốc cổ thụ đều như vậy.
“Chẳng lẽ hạt giống cần dị thổ không chỉ nhìn số lượng mà còn phải nhìn chủng loại sao? Đã hấp thu qua thì không cần nữa?”
Hắn cẩn thận tìm kiếm, phát hiện nơi này chỉ có loại đất ba màu, không còn loại đất nào khác.
“Nghe đồn, trên Thái Sơn có tế đàn năm màu, tại sao mình lại không thấy nhỉ.” Sở Phong hoài nghi nơi này có đất năm màu nhưng hắn vẫn không tìm được.
Rốt cuộc, hắn xuống núi, cũng không tiếp tục trì hoãn nữa.
Sở Phong rời đi, nhưng trên Thái Sơn lại là một cảnh tượng nước sôi lửa bỏng. Chuẩn Thú vương bộ tộc Khổng Tước biến mất, dẫn đến một gợn sóng to lớn.
Cuối cùng, một con Chuẩn Thú vương khác tiến vào khu vực sương mù, rốt cuộc đã phát hiện được con khổng tước.
“Trời ơi, con khổng tước kia đã bị người ta ăn mất.”
“Tình huống như thế nào vậy? Nó chính là vô địch phía dưới vương giả, ai có thể ăn được nó chứ? Quá hung tàn rồi.”
“Hôm qua, có một chàng trai tóc dài đến eo, nói tìm nó có việc, một quyền quật ngã con khổng tước Chuẩn vương này, sau đó kéo nó đi. Cái này... quá kinh người rồi. Thì ra là vì muốn biến nó thành thức ăn.”
..........
Sau khi tin tức truyền ra, tất cả dị loại đều kinh ngạc, như một bầy ong trốn xuống Thái Sơn, còn nhân loại thì ngây ngốc, chấn động không gì sánh nổi.
Sở Phong quay về chỗ ở, tắm rửa một phen, lộ ra cơ thể thon dài tráng kiện, sáng bóng trong suốt.
Hắn rất kinh ngạc, không chỉ có tóc mọc dài chỉ trong một đêm, mà thân hình cũng cao hơn, rõ ràng có thể cảm nhận được.
Hắn lấy thước đo, từ chiều cao 1m79 tăng lên 1m85.
“Trở thành sinh vật cấp vương, thể chất thay đổi kịch liệt. Cơ thể của mình cũng biến đổi không nhỏ.” Sở Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn lại cảm thấy đói bụng đến như vậy.
Từ Minh đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy mái tóc dài của hắn, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra, run giọng hỏi: “Trời ơi, không phải là cậu làm chứ?”
“Tôi làm cái gì?” Sở Phong không hiểu.
“Tổ tông ơi, có phải là cậu... ăn... một con khổng tước... trên núi Thái Sơn không?” Từ Minh có cảm giác bản thân nói chuyện không được lưu loát, giọng nói có chút run rẩy.
“Tại sao anh biết?” Sở Phong kinh ngạc.
“Trời ạ, đúng là cậu rồi.” Mắt Từ Minh như muốn nổi đom đóm, ngồi phịch xuống ghế.
Bên ngoài đang xôn xao chuyện này.
Dị loại trên núi Thái Sơn đều chạy hết, trước tiên trốn xuống núi, gây ra phong ba thật lớn, tất cả đều bị dọa sợ.
“Có cái gì không ổn sao?” Sở Phong hỏi.
“Đương nhiên là không ổn rồi. Đó là thuộc hạ của Khổng Tước Vương, cậu cứ như vậy mà ăn sao?” Đầu Từ Minh muốn to như cái đấu. Y đoán chừng đại chiến tuyệt thế sẽ mở ra lần nữa.
Sở Phong chẳng quan tâm: “Yên tâm đi, nó cũng chẳng phải thú vương, cũng đâu quan trọng đến mức như thế. Bộ tộc Khổng Tước sẽ không để ý đâu.”