“Làm sao mà không quan trọng chứ?” Từ Minh gấp lên, nói: “Mặc dù con khổng tước đó không phải sinh vật cấp vương, nhưng nó tương đương với nhị quản gia của Khổng Tước Vương, chuyên xử lý những chuyện vặt, cậu lại đi ăn nó.”
Y bó tay rồi. Rốt cuộc là y đã đưa đến một con quái vật nào vậy? Không phải vì tránh né truy sát mà đến đây sao?
Nhân vật hung tàn như thế mà còn cần chạy trốn sao? Người khác nhìn thấy hắn, hẳn phải trốn trước mới đúng.
“Tôi khuyên cậu nên đi nhanh đi, đừng ở chỗ này thêm nữa.” Từ Minh nói.
“Được, vậy anh giúp tôi sắp xếp, để tôi quay về Thuận Thiên.” Sở Phong thống khoái gật đầu đồng ý.
Hiệu suất làm việc của Từ Minh đúng là quá cao. Y thông báo lên cao tầng có liên quan, cũng không mất thời gian bao lâu, bọn họ đã sắp xếp một chiếc máy bay, sau đó tiễn Sở Phong như tiễn ôn thần, một đường thẳng hướng đưa hắn đến sân bay.
Máy bay gào thét, thẳng đến hướng Bắc.
Sở Phong ngồi yên, mở tin nhắn trong điện thoại ra xem, hiểu rõ những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua.
“Sở Phong, nếu ngươi còn không xuất hiện, ngươi hãy đến nhặt xác cha mẹ của ngươi đi.”
Đây là tin nhắn của Hoàng Tiểu Tiên. Lần trước gã đã từng uy hiếp Sở Phong. Bây giờ càng lúc càng trầm trọng thêm, phách lối đe dọa.
Hai mắt Sở Phong bắn ra hai luồng ánh sáng u lãnh. Con chồn này cũng quá ngang ngược rồi, dám uy hiếp hắn như thế.
Tiếp theo, hắn đọc được tin nhắn, Khổng Thịnh đang dạo qua một vòng khắp nơi, sau đó đã đến Thuận Thiên.
Lục Thông cũng nhắn cho hắn, báo cho hắn biết rằng dị loại đã chiếm cứ bên này. Tuy không dám công khai, nhưng nếu hắn trở lại, đám dị loại kia chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Dù sao, lần trước Sở Phong giết Khổng Lâm, chặt Hoàng Vân, đó đều là sinh vật cấp chuẩn thú vương, một chết một bị thương, chấn động cả hai tộc.
Lục Thông đoán, trong dị loại nhất định có cao thủ đến, chính là vì muốn đối phó Sở Phong, đảm bảo giết chết hắn.
Sở Phong suy nghĩ một chút, sau đó liên lạc với Lục Thông, nói cho ông biết, có thể để người ta mật báo hoặc trong lúc lơ đãng tiết lộ phong thanh, nói hắn sắp về Thuận Thiên.
Sở Phong chủ yếu lo lắng, nếu hắn công khai trở về, đồng thời thông báo cho đám người Hoàng Tiểu Tiên, nhất định sẽ khiến đám người kia sinh ra đủ loại liên tưởng.
Vạn nhất lá gan của những người kia quá nhỏ, hoài nghi “đạo hạnh” của hắn tăng lên, thực lực phát triển, muốn tìm bọn chúng gây phiền phức.
Đầu tiên Lục Thông kiên quyết phản đối, cho rằng hắn đang tìm đường chết. Đối phương nhất định không chỉ có một chuẩn thú vương đang chờ hắn chui đầu vào lưới, hắn không thể lỗ mãng được.
“Ông yên tâm đi, tôi có nắm chắc.” Sở Phong trên đường trở về chỉ nói một câu như vậy với ông.
Hầu như cùng một thời gian, Lục Thông nhận được mật báo của Từ Minh, thông báo Sở Phong đã gây ra sóng to gió lớn ở Thái Sơn, giết chết một con khổng tước chuẩn vương, lại còn nướng ăn.
Lục Thông không khỏi ngẩn ra.
Sau đó, Lục Thông lập tức đồng ý yêu cầu của Sở Phong, đồng thời nghĩ đến việc chọn người. Người đầu tiên mà ông nghĩ đến chính là Triệu Vũ, ánh mắt không khỏi lộ ra tinh quang.
“Cho cậu một cơ hội đấy.” Lục Thông lẩm bẩm.
Sau đó không lâu, ông gọi Triệu Vũ đến, nói cho Triệu Vũ biết ngày mai Sở Phong sẽ trở về, đến lúc đó hãy đi đón hắn.
Buổi chiều, Hoàng Tiểu Tiên hưng phấn nói cho Khổng Thịnh biết: “Anh Khổng, tên nhóc kia sắp trở về rồi, đoán chừng ngày mai sẽ đến.”
“Được, ngày mai ta sẽ đi săn.” Khổng Thịnh đứng lên, bước đến cửa sổ sát đất nhìn lên trời, gương mặt yêu dị nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ha ha, hắn chết chắc rồi. Có mấy lão già của bộ tộc chúng ta ra tay, không lột sống da hắn là không được.” Hoàng Tiểu Tiên cười to, đồng thời dương dương đắc ý: “Nếu hắn không về, cha mẹ của hắn sẽ chết thật. Ta không có nói đùa đâu.”
“Thật đáng tiếc, mình không tìm được đất năm màu. Không biết khi nào Thái Sơn mới thật sự khôi phục, tất cả cổ thụ đều nở rộ hương hoa.”
Sở Phong ngồi trong khoang máy bay, nhìn bầu trời xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh. Dường như những ngôi sao đang ở rất gần, từng ngôi sao giống như từng viên kim cương rạng rỡ.
Thật lòng hắn cảm thấy rất đáng tiếc. Thời đại hậu văn minh, Thái Sơn được xưng là nơi bắt đầu của vạn vật, kết quả chỉ giúp cho hạt giống trong tay hắn nảy mầm được một lần.
Sau khi Sở Phong trở về, hắn đặc biệt lên mạng kiểm tra lại một phen. Khi các triều đại thay phiên nhau tế trời, bọn họ đều sử dụng đất năm màu dựng thành tế đàn, hiến tế tam sinh.
Hắn đoán, cái gọi là đất năm màu hẳn là dị thổ. Đáng tiếc, hắn lại không tìm thấy loại đất hiếm thấy đó.
“Thôi kệ đi, Vùng đất Phong Thiền còn chưa khôi phục. Chờ cho nó khôi phục hoàn toàn, mình lại đến đó một chuyến.” Sở Phong vẫn cảm thấy chỗ đó không đơn giản.
Thái Sơn không ngừng thay đổi, mỗi ngày đều cao hơn, bây giờ đã cao vút trong mây.
Đồng thời, hắn còn ngửi được mùi thơm ngát ở đó, chắc chắn có một gốc cổ thụ nào đó đang nở hoa kết trái, chỉ là hắn tìm không thấy mà thôi.
Trên đỉnh núi rất có thể đang ẩn giấu một không gian bao la. Bên trong không chỉ có các loại thánh thụ mà còn nhiều thứ khác nữa.
Ví dụ như Kim Ô Vương đã từng cảm nhận được trứng Kim Ô thuần huyết, còn có Khổng Tước Vương muốn truy tìm truyền thừa thánh nhân Khổng Tước thượng cổ lưu lại, cùng với các đồ vật trân quý khác.
“Hiện tại mình đã có thể đối đầu với sinh linh cấp thú vương. Khi cổ thụ thần thánh trên núi Thái Sơn nở hoa, mình nhất định sẽ giết đến, rong chơi ở đó một phen.”
Sở Phong mỉm cười. Cảnh tượng đó khiến hắn phải động tâm.
Sau đó, hắn bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Bởi vì ngày mai hắn còn phải chiến đấu.
Xưa nay hắn chưa bao giờ chủ quan. Cho dù bây giờ thực lực đã đủ mạnh, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh.
Khi bình minh đến, Sở Phong thức dậy. Lúc này máy bay đang bắt đầu hạ xuống sân bay Tân Môn.
Nếu có lựa chọn, Sở Phong không muốn đi máy bay, bởi vì bay trên không trung quá bị động rồi.
Đang có không ít dị loại chiếm cứ Thuận Thiên. Hắn sợ sẽ bị người ta nửa đường chặn đánh như lúc trước.
Cuối cùng, hắn chọn một chiếc máy bay trực thăng có trang bị vũ trang, đi sát những ngọn núi, không bay quá cao, một đường thẳng hướng phía Bắc.
“Lục lão, có thể tiết lộ thêm thông tin, tôi đã ra khỏi Tân Môn, dọc theo dãy núi Xích Lộc thẳng đến hướng Bắc, dự tính chiều nay sẽ đến Thuận Thiên.”
Lục Thông nhận được tin nhắn, lập tức thông báo cho Triệu Vũ, nói cho hắn ta biết chiều nay có thể đi đón người.
Sáng sớm, Hoàng Tiểu Tiên nhận được một tin nhắn thông báo, không khỏi mỉm cười: “Sở Phong ơi Sở Phong, ngươi quả thật rất cẩn thận. Đáng tiếc hành tung của ngươi đã sớm bị chúng ta nắm giữ. Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.”
Gã cười ha hả nhưng tiếng cười quá lớn, động đến vết thương. Gã không khỏi nguyền rủa. Bây giờ người gã toàn là thạch cao, còn có khung kim loại gắn lên, là do bị Sở Phong đánh cho xương toàn thân bị gãy hết.
“Họ Sở kia, ngươi ra tay đúng là nặng thật. Ngươi cứ chờ đó. Hôm nay ta không lăng trì ngươi là không được.” Hoàng Tiểu Tiên vừa rên rỉ vừa thề thốt.
“Anh Khổng, đã xác định được rồi, Sở Phong đang ngồi thuyền đến dãy núi Xích Lộc, sau đó sẽ đi máy bay trực thăng để trở về.”