Hoàng Tiểu Tiên thông báo cho Khổng Thịnh trước. Nếu không phải hành động bất tiện, gã rất muốn tham gia vào đợt “đi săn” này, như vậy sẽ rất “thú vị”.
“Được, tôi biết rồi. Đến lúc đó tôi sẽ dùng đầu của hắn để tế Lâm thúc.” Khổng Thịnh khẽ nói. Quần áo của gã không hề có một nếp nhăn, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, tóc dài bóng loáng như tơ lụa, cả người toát lên khí chất yêu dị.
“Khổng ca, nếu không chúng ta cũng thả ra một chút tin tức”” Hoàng Tiểu Tiên ngồi trên xe lăn, mỉm cười thâm trầm.
“Cậu muốn làm gì?” Trong phòng, một lão nhân gầy yếu hỏi gã. Mái tóc dài màu vàng của lão ta rối bời, có chút giống với cỏ dại.
Người này tên Hoàng Hiền, là Chuẩn Thú vương bộ tộc Chồn. Lần trước Hoàng Vân bị gãy chân, đồng thời bị chém đứt một cái đuôi, khiến cho lão tổ của bộ tộc rất tức giận.
Hoàng Hiền được phái đến chính là để giết Sở Phong. Không giải quyết gã nhân loại đã làm nhục bọn họ, lão ta sẽ không về núi.
“Hoàng Hiền gia gia, đến lúc đó mọi người hãy đánh tên Sở Phong giống như đánh chó chết. Không cần giết chết ngay mà hãy chụp vài tấm ảnh cho tôi.” Hoàng Tiểu Tiên cười ha hả.
Dị loại bắt kịp xu thế rất nhanh. Sau khi bọn chúng tinh thông một số văn hóa của con người, bây giờ bọn chúng không những biết dùng điện thoại, mà còn có người biết sử dụng những phương tiện như là wechat.
Mục đích của gã rất rõ ràng, muốn bắt chước Sở Phong hôm đó, công khai hình ảnh và lời bình lên trên wechat.
Lần trước, hành vi của Sở Phong có thể nói là có lực sát thương rất lớn, khiến cho cao tầng của bộ tộc Khổng Tước phải kinh sợ, còn lão tổ bộ tộc Hoàng Tiểu Tiên cũng tức giận đến gào thét chấn thiên.
“Có chút thú vị đây.” Hoàng Hiền gật đầu. Lão ta cảm thấy có thể làm như thế, lấy đạo của người trả lại cho người.
Khổng Thịnh mỉm cười, cũng không phản đối.
Trên ghế salon bên tay phải của gã có hai lão nhân, tên là Khổng Phong và Khổng Thần, đều là cao thủ của bộ tộc Khổng Tước, đặc biệt đến báo thù cho Khổng Lâm. Bọn họ sớm đã thề, muốn tự tay đâm chết Sở Phong.
Lần này xuất động ba sinh linh cấp Chuẩn vương, bọn họ tin rằng Sở Phong sẽ trốn không thoát.
“Sau khi nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ lên đường.” Khổng Thịnh nói. Lần này gã đi cùng, muốn tận mắt nhìn thấy Sở Phong mất mạng.
“Tôi sẽ thêm nhiệt cho mọi người, thu hút ánh mắt của người khác.” Hoàng Tiểu Tiên cười nói.
Sau đó không lâu, gã đăng nhập tài khoản của mình, đăng lên một số hình ảnh, là những cường giả trẻ tuổi trong số dị loại. Những người này đều là người hành tẩu trong xã hội, đều có thanh danh nhất định.
Ví dụ như, cháu trai Bạch Xuyên của Ngân Nguyệt Lang Vương ở đại thảo nguyên, mái tóc bạc như tuyết, anh tuấn dương cương, nhân khí cực cao.
Còn có hậu nhân Viên Phong của Vượn già Đại Lâm Tự, làn da màu đồng cổ, mái tóc ngắn, một tay có thể nhấc tảng đá mấy vạn cân.
“Tên nhóc này là ai? Tại sao có nhiều ảnh của dị nhân như vậy? Tên của gã là... Hoàng Tiểu Tiên? Không thể nào, chẳng lẽ là con chồn kia?”
Bình luận thứ nhất khiến cho Hoàng Tiểu Tiên tức giận không ít.
“Đúng là con chồn đó rồi. Gã vậy mà còn được chứng thực tài khoản nữa chứ. Trong tư liệu có viết Hoàng Tiểu Tiên đến từ Bàn Sơn. Tôi nghe nói Bàn Sơn đã bị thú vương bộ tộc chồn chiếm cứ.”
“Trời ơi, thế đạo gì vậy? Ngay cả chồn cũng có trang cá nhân à. Lần trước tên khốn này bị Sở Phong đánh gần chết, xương cốt toàn thân đều bị gãy mất. Bây giờ gã còn mặt mũi mà thò đầu ra?”
Hoàng Tiểu Tiên tức điên lên. Mục đích của gã là đăng lên một số tấm ảnh của cường giả trẻ tuổi dị loại, khiến cho người ta chú ý, kết quả lại bị người ta chế nhạo.
Đúng vậy. Lần lộ diện này của gã, rất nhanh đã được truyền ra, thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhiều người vây xem, nhưng không có một lời bình nào là dễ nghe cả.
Gã phẫn hận, cảm thấy vô cùng thất sách. Thật không nên xuất đầu lộ diện, vô duyên vô cớ bị mắng như vậy. Lần này gã cảm thấy có chút oan uổng, gã cũng không trêu chọc ai mà.
Hoàng Tiểu Tiên tức giận, sau đó gã đăng tấm ảnh của Khổng Thịnh lên. Không chỉ như vậy, còn có ảnh đám người Khổng Thịnh đến nói chuyện hợp tác với Bồ Đề Cơ Nhân, ảnh được Khương Lạc Thần chiêu đãi.
Gã âm thầm cười lạnh. Đây chính là đại tài phiệt của nhân loại. Đối mặt với tộc Khổng Tước vô địch còn không phải rất nhiệt tình sao.
Quả nhiên, sau khi những hình ảnh này được đăng lên, đã dẫn đến gợn sóng không nhỏ.
Mặc dù đây không phải là tin tức mới. Hai ba ngày trước đã được người ta đăng qua. Bộ tộc Khổng Tước và Bồ Đề Cơ Nhân đều đang ngó chừng núi Phổ Đà. Đây là một trong bốn ngọn núi nổi tiếng của Phật giáo. Hai bên có lẽ sẽ có hợp tác.
“Chắc là cố ý. Ai cũng biết con chồn này bị Sở Phong đánh cho tàn phế, cho nên mới đăng mấy tấm ảnh này khiêu khích Sở Phong.” Có người phân tích.
Bởi vì giữa Sở Phong và Khương Lạc Thần có những lời đồn mập mờ. Lúc này Hoàng Tiểu Tiên lại đăng hình như vậy, rắp tâm không tốt, cố ý châm ngòi làm nhục Sở Phong.
Hoàng Tiểu Tiên cười lạnh, nhìn rất nhiều người trách cứ gã, không thèm quan tâm chút nào. Gã lại đăng thêm một tấm, là ảnh của Lâm Nặc Y.
Đồng thời, gã còn viết xuống một câu: “Khổng ca rất thích Lâm tiểu thư.”
Lần này chính là cố ý, trắng trợn khiêu khích. Bởi vì đã sớm có lời đồn Sở Phong và Lâm Nặc Y đã từng có một đoạn cố sự. Hiện tại vẫn là bạn bè tốt.
“Con chồn này đúng là thiếu đạo đức, nhất định là không có ý tốt.”
“Đáng đời gã bị đánh gãy xương toàn thân.”
.....
Một đám người mắng gã, đều là những lời khó nghe.
Có người bình luận về mấy tấm ảnh mà Hoàng Tiểu Tiên đăng lên cho Khương Lạc Thần và Lâm Nặc Y trên wechat của hai người bọn họ.
Khương Lạc Thần rất nhanh trả lời: “Khách đến thăm, tất nhiên phải tiếp đãi, không biết con chồn kia muốn gây ra mưa gió gì nữa.”
Không ít người truyền lại cho Hoàng Tiểu Tiên, không ngừng chế giễu.
“Con chồn kia có nghe không, ngươi muốn gây nên mưa gió gì đó?”
“Haha, nữ thần đúng là thẳng thắn, gọi thẳng nhũ danh của ngươi luôn.”
Hoàng Tiểu Tiên giận dữ.
Sau đó mọi người lại nhận được câu trả lời của Lâm Nặc Y, chỉ đơn giản vài chữ: “Hoàng Tiểu Tiên? Không biết nó.”
Lần này Hoàng Tiểu Tiên càng nổi giận hơn. Đúng là miệt thị gã mà. Gã cũng biết chữ của con người, tất nhiên hiểu được sự khác biệt giữa “gã” và “nó”.
“Hahah.”
Bên dưới là một đám người chế giễu.
“Cứ chờ đó mà xem. Ta sẽ lập tức vạch trần cho các ngươi thấy, cam đoan các ngươi còn cười vui hơn.” Hoàng Tiểu Tiên tức giận nói.
Gã trực tiếp liên lạc với Hoàng Hiền, Khổng Thịnh, hỏi có thể phát sóng trực tiếp hay không. Nếu cảm thấy quá kiêu căng, vậy thì chờ đến khi đánh Sở Phong thành chó chết, lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp.
“Có thể cân nhắc.” Cuối cùng, ngay cả Khổng Thịnh cũng gật đầu. Bản thân gã luôn luôn trầm ổn, nhưng bây giờ lại đưa ra lựa chọn này.
Bởi vì lần trước Khổng Lâm bị giết, Sở Phong đã chặt đầu Khổng Lâm, lại còn chụp hình chung, thật sự đã khiến cho bộ tộc Khổng Tước tức giận, cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Khổng Thịnh cho rằng nhất định phải rửa mối nhục này. Đề nghị này của Hoàng Tiểu Tiên không tệ, cứ phát sóng trực tiếp một đoạn đi.