Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện tại, những người này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, còn có mặt mũi đi trách hắn?!
"Tào Đức, thân là tiến hóa giả, lòng dạ phải rộng lớn, ngươi chém tận giết tuyệt như vậy, muốn làm kẻ địch của toàn bộ thế gian sao?!" Lại có người mở miệng, triệt để tức giận, bị cướp sạch như vậy, trong lòng vô cùng nôn nóng.
"Rộng lớn ông nội ngươi!" Sở Phong khó chịu, lại hóa thành đại phún tử.
Sau đó, hắn càng nhằm vào thần long ba đầu Vân Thác, nói rõ ràng cho gã ta biết, lần này phải đè chết gã ta, đừng nghĩ đến chuyện có thêm một sợi vật chất tạo hóa nào!
Sở Phong lại nhìn về phía Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu, nói: "Không phải ngươi muốn phong tỏa ta sao, muốn cắt đứt tiền đồ của ta, ngăn cản con đường tiến hóa của ta, khiến cho ta không thu hoạch được gì ở chỗ này, vô duyên với Dung Đạo Thảo? Ta khinh, ngươi lại thử tiếp tục bày lưới trật tự ra áp chế bản tọa xem!"
Hắn khiêu chiến, ở nơi đó miệt thị Xích Phong.
Sắc mặt Xích Phong lúc xanh lúc trắng, thật sự là chịu không nổi, cảm thấy ngượng nghịu một trận, mặt y nóng rần lên, sau đó sắc mặt y lại tái xanh, thật muốn giết chết Tào Đức.
Đây là khuyết điểm trong đó, khiêu khích y, y đường đường là Thần Vương mà còn không làm gì được một thiếu niên?!
Ngay cả hai vị Thần Vương bên cạnh Xích Phong, cũng nhăn nhó, mặt hơi xanh, trước đây không lâu bọn họ đã từng ra tay giúp cho Xích Phong, kết quả vẫn như cũ không đối phó được Tào Đức.
Mà bây giờ ngay cả hai người này cũng chịu ảnh hưởng, mặc dù là Thần Vương, nhưng vẫn mất đi một chút vật chất tạo hóa, bị tên họ Tào kia cướp đi.
Cường giả Thần Vương muốn bao vây một tên tu sĩ Kim Thân, lại dùng sự thất bại mà kết thúc, hơn nữa còn bị chế nhạo, khiến cho mặt mũi bọn họ không có ánh sáng, trong lòng tràn đầy uất khí.
Nghiêm trọng nhất chính là, vật chất tạo hóa thuộc về Thần Vương còn đang tiếp tục giảm bớt, đang bị Tào Đức kia cướp bóc, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, chuyện này liên quan đến tương lai của bọn họ đó!
Sở Phong nói xong những lời này, lại nhắm mắt lại một lần nữa, không để ý bọn họ, an tâm cướp hết!
Hắn ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, tay đan pháp ấn của Phật tộc, như là thần phật nhặt hoa, nhắm mắt lại nở nụ cười, quanh thân tản ra thần quang, lượn lờ khắp thân thể.
"Muốn tức chết ta sao?!" Có người kêu lên.
Tào Đức liều mạng cướp hết của bọn họ như vậy, cướp đi các loại vật chất tạo hóa, còn dám ở đó cười, đây là cười chê nguyên cả nhóm người sao?
"Đây là thần vận của Đạo tộc, nhặt hoa cười một tiếng phong tình, các ngươi hiểu không?!" Sở Phong khinh bỉ.
Tiêu Dao liền chịu không nổi, đây là tư thái của đám đầu trọc kia có được hay không? Đừng quy chụp lung tung!
Thần Vương Tiêu Thi Vận cũng trợn trắng mắt, bên trên khuôn mặt trắng nõn mà óng ánh hiện lên vạch đen, nhìn kiểu gì thì Tào Đức cũng không giống như là người tốt.
Sau đó, Sở Phong tĩnh tâm an thần, vô ngã vô vật, vô cùng siêu nhiên, ở nơi đó nhặt hoa mà cười, cướp hết đám đối đầu gần đó.
Tư thế này khiến cho bọn người Kim Liệt, Côn Long chịu tổn thương nghiêm trọng, thật sự muốn vọt lên, gây khó khăn đột ngột, cho hắn một đòn trí mạng.
Thế nhưng có một sợi khí tức Thiên Tôn âm thầm lướt qua, khiến cho Thần Vương đều tỉnh táo lại, có cường giả đang thủ hộ trật tự nơi đây.
Sau đó không lâu, mọi người phát hiện, bên ngoài cơ thể Tào Đức có trật tự thần liên tinh mịn không trọn vẹn tràn ra, hóa thành hào quang, biến mất vào trong hư không.
Một số người nổi giận, gân xanh trên trán hằn lên!
Bọn họ cho rằng, Tào Đức là do cướp quá nhiều tinh hoa của Dung Đạo Thảo, hiện tại bản thân đã bão hòa, đã không cách nào dung nạp nhiều vật chất tạo hóa hơn nữa.
Lúc này, hắn hấp thu quá nhiều bản nguyên của dương gian, dẫn đến tiêu tán.
"Ngươi..." Có người há mồm ho ra máu, đôi mắt đỏ ngầu, bởi vì cho đến bây giờ hắn cũng chưa có được bao nhiêu vật chất tạo hóa.
Sở Phong không rảnh để ý, nhìn vào cối xay nhỏ, nhìn kỹ bản thân, hắn biết rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng rất kích động.
Sau khi lấy được những vật chất tạo hóa kia, hạch tâm Thần Vương của hắn đang được tẩy rửa, đang bị thiên chuy bách luyện, có một chút cái gọi là mảnh vỡ quy tắc không trọn vẹn hoặc có sai sót bị ép ra ngoài.
Hắn đang tái tạo lại đạo quả Thần Vương!
Những hào quang này, những trật tự thần liên đứt gãy kia, đều là các loại ấn ký không trọn vẹn, không đủ hoàn hảo của đất trời mà hắn đã khắc họa ở tiểu âm phủ, bây giờ bị thay thế, dần dần được hoàn thiện.
Cho nên, có vài phù văn bị đẩy ra.
Trong lúc nhất thời, Sở Phong cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh thần càng thêm sung mãn.
Hiện tại, tư thái nhặt hoa mỉm cười của hắn càng có một loại thần vận siêu nhiên nào đó, điều này khiến Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu cũng tức đến sắc mặt ửng hồng, suýt chút phun ra một ngụm máu.
Trong mắt bọn họ, đây là sự trào phúng trần trụi, bản thân Tào Đức kia vô cùng thỏa mãn, lãng phí vật chất tạo hóa, cười xem thường bọn họ.
Ầm ầm!
Sau đó không lâu, ngoài trái cây ra, ngay cả lá của Dung Đạo Thảo cũng trực tiếp rụng xuống, bay về phía Sở Phong, bị vô số vòng xoáy bên ngoài cơ thể hắn phân giải, sau đó hấp thu vào trong cơ thể!
Khi nhìn thấy một màn này, Xích Phong và hai vị Thần Vương đều muốn nôn ra máu.
Cả cây Dung Đạo Thảo tổng cộng chỉ có chín chiếc lá, bên trên mỗi cái lá cây có chín trái cây, hiện tại hắn trực tiếp xử lý một phần chín?!
Trước kia, cũng chỉ có một lá cây nào đó rách một miếng nhỏ, bay về phía Tào Đức, hiện tại cũng sắp nhổ tận gốc, phần Dung Đạo Thảo hướng về phía Sở Phong giống như là bị chó gặm, cực kỳ không trọn vẹn.
Da mặt Xích Phong co rúm, y thật sự không chịu nổi, đưa tay muốn chưởng chết Tào Đức, đánh hắn thành một bãi thịt muối!
Chỉ có điều có một tia uy áp âm thầm hạ xuống, cảnh cáo y nếu dám can đảm động thủ thì ắt sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
"Ta không chịu nổi!" Có người kêu to, trái tim cũng đang chảy máu.
Tới đây là vì cái gì? Có được vật chất tạo hóa, nâng cao hạn mức cao nhất của bản thân, liên quan đến thành tựu cả đời.
Hiện tại, con đường này bị người ta cắt mất!
Mà trước đó không lâu bọn họ còn cười nhạt, muốn nhằm vào Tào Đức, để hắn không thu hoạch được gì, kết quả lại ngược lại.
Lúc trước, để lấy được cái danh ngạch này, lão tổ các tộc không tiếc vạch mặt, đẩy dòng dõi nhà mình leo lên tờ danh sách kia, bây giờ bị một ý niệm của bọn họ hủy sạch.