Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lỗ chân lông toàn thân Sở Phong giãn ra, tinh thần và nhục thân như là trở về trong bụng mẹ, đang được thai nghén một lần nữa, thu được vật chất tiên thiên tẩm bổ, không ngừng bị thuần hóa, càng ngày càng mạnh!
Mấu chốt là tiềm năng và nền móng liên quan đến cả đời đang tích lũy, đang không ngừng tích lũy.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khi hắn mở mắt ra, phát hiện trên Dung Đạo Thảo còn thừa lại ba mảnh nửa lá cây, vẫn đang phát sáng.
Mà ở xung quanh hắn, trống rỗng một mảnh, đừng nói những người khác, ngay cả Thần Vương tộc Cửu Đầu Điểu cũng chạy đi chen không gian với những người khác, giành đất.
Một đám người thế mà đều chạy hết, tổn thất nặng nề!
Đương nhiên, dù cho sắc mặt bọn họ tái xanh, thay bồ đoàn, cũng là tương đối chật vật, bởi vì vị trí còn lại ở khác không nhiều.
Lão Thiên Tôn cảnh cáo trong âm thầm, chỗ ngồi đã sớm xác lập, trật tự đã được cố định, không được lấy mạnh hiếp yếu tranh giành ở đây.
Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy mình có thể lấy yếu thắng mạnh, Thánh cấp đánh Thần Vương thì không thành vấn đề, ngươi cứ việc đi tranh giành thoải mái.
Điều này khiến cho đám người Côn Long, Kim Liệt, Vân Thác đều muốn chửi má nó, cái quy tắc quỷ quái này, cho dù là ở mảnh đất ngộ đạo này cũng phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, không được phá hư.
Sau khi Sở Phong mở to mắt, ánh mắt nhấp nháy.
Hắn muốn hoạt động gân cốt một chút, nhìn thấy đám đối đầu với mình chen chút thành một đống, hắn xấu xa cười cười, trực tiếp đứng dậy.
Oanh!
Hắn phát động một luồng sấm sét có tính nhắm vào, xẹt qua bên tai tên Thần Vương tộc Cửu Đầu Điểu kia, đây chính là sấm sét thật sự, khiến cho Xích Phong đang ngộ đạo khí huyết sôi trào, suýt nữa ngã nhào vào nơi đây, miệng mũi cũng sắp chảy máu.
Trong phút chốc y mở mắt ra, vô cùng phẫn nộ, y đang ngộ đạo đến thời khắc mấu chốt, lại có thể có người quấy rầy!
"Xin lỗi, vừa rồi trong lòng có cảm giác, tìm hiểu ra áo nghĩa sấm sét, không cẩn thận gây động tĩnh quá lớn." Sở Phong mỉm cười.
Xích Phong thật sự muốn giết người, dám như thế?!
Nhưng mà, vị lão Thiên Tôn kia âm thầm cảnh cáo, không được càn rỡ, không cho phép y động thủ.
Thần Vương Di Hồng cười ha ha, nói: "Trước kia không phải ngươi đi quấy nhiễu người khác sao, bây giờ báo ứng tới thật sự rất nhanh!"
"Chỉ cho phép ngươi quấy nhiễu người khác, không cho người khác trả đũa sao, đừng có mà thua không nổi!" Thần Vương Lê Cửu Tiêu cũng mở miệng.
Xích Phong tức giận, nhưng cuối cùng nhịn lại, nhắm mắt lại, bắt đầu ngộ đạo lần nữa.
Sau một lúc lâu, Sở Phong đứng dậy, yên lặng không một tiếng động, sau đó quả quyết ra tay, hắn mang theo lang nha bổng, trực tiếp bắt đầu nện!
Hắn đã biết, ở đây cũng phải tuân theo quy tắc bên trong liên doanh, có thể khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn, nhưng mà không thể lấy mạnh hiếp yếu, vậy thì dễ làm rồi.
Hắn lựa chọn mục tiêu rất kỹ càng, không nói hai lời, trước tiên đánh vào đầu Côn Long đang nhắm mắt lĩnh ngộ quy tắc thiên địa đến thời khắc mấu chốt một cái.
Ầm!
Trước mắt Côn Long biến thành màu đen, máu phun phè phè, cảm thấy đầu đã không còn là của mình, chuyện này mẹ nó là tình huống gì?!
Hắn ta cảm thấy mình sắp xong đời, thân thể tổn thương còn chưa nói, riêng là vết thương đại đạo cũng chịu không nổi.
Ầm!
Giờ khắc này, trước mắt thần long ba đầu Vân Thác cạnh hắn ta cũng biến thành màu đen, trong đầu kêu lên ông ông, thật sự là chịu không nổi.
Trong loại trường hợp này mà lại có thể có người động thủ?! Côn Long và Vân Thác cảm thấy sắp điên rồi!
Những người khác mở to mắt, sau khi nhìn thấy một màn này thì lập tức trợn mắt hốc mồm, vị đại nhân này cũng quá để ý rồi, thế mà gõ lén một côn... Trong lúc bắt đầu ngộ đạo!
"Tỉnh rồi hả?!"
Sở Phong nhìn thấy Vân Thác mở mắt, lang nha bổng trong tay lập tức múa như cối xay gió, không ngừng vung mạnh, không ngừng nện điên cuồng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vân Thác ngơ ngác, tinh thần vừa mới hơi tập trung lại, kết quả lại đau nhức kịch liệt giống như thủy triều vọt tới, trước mắt gã ta biến thành màu đen, thật sự chịu không nổi.
Chỉ trong nháy mắt mà gã ta đã phải chịu ít nhất ba mươi tám đòn, trọn vẹn ba mươi tám cái lang nha bổng, toàn bộ đánh lên trên đầu gã ta, cho dù là thần chỉ cũng chịu không nổi!
Lần này, xương sọ của gã ta đều chia năm xẻ bảy.
Hắn thực sự đau đến phát điên, phải biết rằng đây chính là lang nha đại bổng, binh khí hạng nặng, kim loại hiếm đặc biệt, dùng chục nghìn ký làm đơn vị đo!
Bị người ta vung mạnh, nện một cách mãnh liệt kiểu này, quả thực giống như một ngọn núi bằng kim loại đang đánh vào gã ta, cho dù là long tộc cũng căn bản không chịu đựng nổi.
Đầu của gã ta bị đánh rách ra, hồn quang bị hao tổn nghiêm trọng, bị ánh sáng đen của lang nha đại bổng ăn mòn ngay lập tức.
Phải biết rằng, lang nha bổng chính là binh khí của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu, là một món bảo bối quan trọng, nếu không sao xứng với Hầu Tử Di Thiên được, nó có thể làm nhục thân của người khác trọng thương, cũng có thể diệt hồn quang của họ.
Hiện tại, Vân Thác bị đánh đến suýt chết.
Rống!
Thời khắc mấu chốt, nơi đầu vai Vân Thác bốc lên chùm sáng đáng sợ, cả hai bên đầu vai đều nhô ra, có cái đầu đang chui ra phía ngoài, muốn xuất hiện.
"Đông!"
Sở Phong không nói hai lời, cứ như vậy di chuyển mục tiêu, trực tiếp ra đòn hiểm, hiện tại không có gì phải do dự cả, không thể đánh ngã Vân Thác trước thì hắn sẽ phải gặp phiền phức.
Dù sao thì đây là thần chỉ, cấp độ cảnh giới vẫn còn đó.
Đáng thương Vân Thác, mặc dù được xưng là thần long ba đầu, nhưng cũng chỉ có một cái làm chủ, hai cái đầu khác gửi lại hồn quang phân thân, kém xa đầu chính.
Huống hồ, hồn quang có mối liên kết chặt chẽ, thật ra vừa rồi cái đầu chính bị thương dẫn đến hồn quang của hai cái phân thân cũng bị hao tổn nghiêm trọng, hiện tại không có sức chống lại.
Sở Phong đánh một mạch năm mươi tám đòn, hai cái đầu này đã tan nát tả tơi từ lâu.
May mà còn một cái đầu vẫn chưa bể nát triệt để, vẫn có thể hợp lại với nhau, nếu có thuốc tốt thì cò vẫn có thể khép lại.
Nhưng thân là thần long ba đầu, có tư cách đến chỗ này, cường giả đỉnh cao trong nhóm Thần cấp mà lại rơi vào kết cục này cũng thực sự quá thê thảm.
Nếu như truyền đi, đây sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của gã ta.
Dù sao, hiện tại gã ta bị một tên Á Thánh đánh cho tàn phế.
Không ai ngờ rằng Tào Đức lại hung tàn như vậy, cứ như vậy đánh ngã Vân Thác, hơn nữa lại không rên một tiếng, xông lên liền ra tay tàn độc, đánh cho hôn mê, quá độc ác.