Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2527 - Chương 2527: Ai Có Thể Chiến Một Trận? (1)

Thánh Khư Chương 2527: Ai có thể chiến một trận? (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Tào Đức... Ngươi!"

Vân Thác ôm hận, sắp ngất đi.

Hơn nữa lại mang theo oán giận vô biên, bởi vì gã ta đoán có thể là mình xảy ra chuyện lớn, mặc dù vẫn chưa chết, nhưng lúc ngộ đạo bị người ta làm gián đoạn kiểu này thì hậu quả quá nghiêm trọng.

"Không sai, là ta, là ta, vẫn là ta!" Sở Phong thuận theo tình thế mà kêu lên.

"Ta @# $..." Thời khắc quan trọng, cặp mắt trên cái đầu còn khá hoàn chỉnh kia của Vân Thác trực tiếp trợn ngược lên, bị tức đến triệt để ngất đi.

Mà các loại trật tự thần liên trong cơ thể gã ta tán loạn, ăn mòn bản nguyên, làm hao mòn nền móng đại đạo, quả nhiên xảy ra vấn đề lớn nghiêm trọng nhất.

Trong quá trình này, không phải là không có người muốn quản, trên thực tế Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu đã sớm đứng lên, kết quả lại bị Di Hồng trực tiếp ngăn cản.

Mà hai vị Thần Vương bên cạnh Xích Phong cũng đứng dậy, muốn nhằm vào.

Lê Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, miệt thị bọn họ, tóc dài không gió mà bay, khiến cho hai đại Thần Vương kia đều kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc dù hai người này cũng là người nổi bật trong nhóm Thần Vương, thế nhưng nếu so với Lê Cửu Tiêu thì vẫn kém một chút, trước mắt Lê Cửu Tiêu là một trong những Thần Vương mạnh nhất thiên hạ!

Mấy năm gần đây, những Thần Vương xếp trước hắn ta nếu không phải đã tấn cấp Thiên Tôn thì đã tọa hóa chết đi, mà tích lũy của hắn ta ngày càng thâm hậu, cũng càng thêm đáng sợ, trong cấp độ này không ai có thể địch lại.

Cho nên, Sở Phong ở nơi đó hung ác mà nện một trận, Vân Thác nằm đó mà chịu trận, không ai có thể đi lên cứu.

"Hô!"

Sở Phong thở ra một hơi, đánh ngã Vân Thác liền sảng khoái hơn nhiều, đối phương triệt để mất đi sức chiến đấu.

Tại nơi này, hắn lấy yếu chống mạnh, tiến hành khiêu chiến hoàn toàn không trái với quy tắc, nhưng nếu như bị cường giả trấn áp ngược lại thì cũng không thể trách được người khác, thậm chí nếu hắn bị đánh giết cũng phải tự nhận không may.

Dù sao, đây là trận chiến do chính hắn chủ động khơi lên.

Sở Phong lựa chọn Vân Thác, chuyện này rất mạo hiểm, nếu như không thành công, vậy bản thân hắn liền nguy rồi.

Chỉ có điều hắn cũng không có triệt để xử lý Vân Thác, cũng không tiến một bước đi đánh giết, như thế thì thành ra hăng quá hoá dở, tiến hành khiêu chiến thì được, nhưng ra đòn tất giết thì có lẽ sẽ chọc giận vị Thiên Tôn trong bóng tối kia.

"Tào Đức!"

Lúc này, Côn Long tức giận rống tô, vừa rồi hắn ta là người chịu một đòn trước nhất, hoa mắt váng đầu, đỉnh đầu cũng nứt ra, suýt nữa hắn ta đã tê liệt nằm trên mặt đất.

Các loại mảnh vỡ quy tắc trong cơ thể hắn ta tán loạn, suýt nữa là tẩu hỏa nhập ma.

Trải qua quá trình điều tức khó khăn, tình trạng trong cơ thể hắn ta vẫn vô cùng hỏng bét như cũ, nhưng cuối cùng cũng có thể tạm thời ép xuống.

Sau khi hắn ta mở mắt ra, trước tiên là nhìn thấy Vân Thác sắp xong đời, bị Tào Đức kia ra tay tàn ác, đường đường thần chỉ mà cả người toàn máu, đầu không hoàn chỉnh, ngã lên trên bồ đoàn.

Đôi mắt Côn Long lạnh lẽo, muốn trực tiếp vọt lên, muốn thôi động trường đao trong tay, quyết một trận chiến sinh tử với Tào Đức.

"Là ta!" Sở Phong hào phóng thừa nhận, càng thêm đáng giận, khiến cho Côn Long bốc hỏa ba trượng.

Cái này mẹ nó xấu xa khốn kiếp tương đương với việc đi tiểu ngay trên đầu ngươi, cuối cùng còn đắc ý dào dạt mà tranh công, không sai, chính là ta làm.

Trường đao trong tay Côn Long ra khỏi vỏ, muốn chém giết Sở Phong, lập tức như một dải lụa màu trắng, như cửu thiên Ngân Hà trút xuống, nở rộ ra, chiếu rọi ra khiến tất cả mọi người nơi đây kinh sợ, một đao kia quá kinh diễm.

Chỉ có điều, Sở Phong thật sự là không sợ, hắn đã là Á Thánh hậu kỳ, trải qua sự rèn luyện vừa rồi, lòng tự tin của hắn tăng vọt, bởi vì con đường hắn đi là con đường mạnh nhất!

Hắn tự tin có thể lấy yếu thắng mạnh, lội ngược dòng chinh phạt!

Cho nên, vừa rồi lúc hắn lựa chọn mục tiêu, chọn Côn Long là người đầu tiên, đây là bởi vì trong lòng của hắn có đủ lực lượng, nếu thật sự muốn dựa vào bản lĩnh thật để quyết chiến thì cũng không sợ hắn ta.

Chỉ là nhìn thấy thần long ba đầu Vân Thác ngay tại bên cạnh Côn Long, gần sát bên hắn ta nhất, cho nên Sở Phong không nhịn được cũng muốn hạ độc thủ, muốn đánh ngã tên thần chỉ luôn luôn nhằm vào hắn này.

Bởi vậy, kết quả là sau khi hắn cho Côn Long một trận, liền nhanh chóng mà quả quyết di chuyển mục tiêu, "Toàn tâm toàn ý" ra tay với Vân Thác.

Nếu như Vân Thác biết ý nghĩ của hắn, chắc sẽ tức đến hộc máu!

Sở Phong bùng nổ, quyết chiến với Côn Long, trong lúc hắn há mồm phun ra vô tận kim quang, đó là kiếm khí, đó là ý chí võ đạo của hắn, muốn chống lại Côn Long.

Đương nhiên, trong quá trình này, hắn cũng vẫn đang cướp bóc vật chất tạo hóa, vòng xoáy quanh thân căn bản chưa từng biến mất.

Cho dù là vừa rồi hắn mang theo lang nha bổng, không ngừng nện Vân Thác như điên, nhưng cũng chưa hề ngừng hấp thu tinh túy của Dung Đạo Thảo, đây mới là chuyện chính, hắn không thể nào lãng phí cơ duyên.

Cho nên, điều này cũng làm cho người khác đặc biệt khó chịu, ngươi cũng đi hại người, đi tìm người hạ độc thủ, còn tham lam không bỏ như thế, quá đang ghét đáng giận.

Ầm!

Trong lúc va chạm kịch liệt, ánh đao đột nhiên biến mất, Côn Long ho ra đầy máu, toàn thân co rút, thân thể run rẩy, xảy ra vấn đề lớn, hắn ta trực tiếp đâm đầu ngã xuống đất.

Thời khắc mấu chốt, trật tự thần liên trong cơ thể hắn ta tán loạn, mảnh vỡ quy tắc xao động, khiến cho thân thể của hắn ta suýt nữa là vỡ ra, triệt để tẩu hỏa nhập ma.

Coong một tiếng, đao của Côn Long rơi trên mặt đất, tất cả đao mang đều đột nhiên biến mất.

Sở Phong há mồm phun ra kim quang óng ánh, như là một làn sóng năng lượng, cứ như vậy toàn bộ vỗ trúng thân thể của Côn Long, khiến cho thân thể của hắn ta bay ra ngoài.

Phải biết trong này có ẩn chứa ý chí võ đạo của Sở Phong, quá kinh khủng, nếu thật sự đối đầu với người cùng cấp mà nói thì không gì không phá!

Cho dù là Côn Long, được xưng là đệ nhất Thánh giả trong trận doanh Ung Châu thì hiện tại cũng không chịu nổi, dù sao thân thể của hắn ta đã xảy ra chuyện, lực phòng ngự tan rã.

Giờ khắc này, Côn Long như là một cái túi vải rách, bị Sở Phong há mồm phun một luồng kim quang chói lọi đánh cho cả người toàn vết rách, ho ra đầy máu, cả người cũng sắp nổ tung.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Côn Long bại?!

Bình Luận (0)
Comment