Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vừa rồi không phải Côn Long đã đứng lên sao, cầm đệ nhất thánh đao trong tay, biểu lộ sát ý kinh thiên, loại đao quang kia làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh diễm, sao lại đột nhiên bại trận?
Tự nhiên có rất nhiều người nhìn ra vấn đề, biết trật tự thần liên bên trong thân thể của Côn Long đã lộn xộn.
Nhưng cũng có một số người không biết rõ tình trạng, đều rung động, trợn mắt hốc mồm, cho rằng Tào Đức chỉ đánh ra một đòn mà thôi đã đánh ngã Côn Long!
"Đệ nhất Thánh giả Côn Long, bị Tào Đức đánh bại!"
"Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì, đao khí của Côn Long vô song, đánh đâu thắng đó, thế mà vừa đối mặt với Tào Đức liền bị lật tung, đây là muốn thay đổi triều đại, tái tạo bảng xếp hạng Thánh giả sao?"
"Dù cho Tào Đức có tấn giai, cũng chỉ là ở cảnh giới Á Thánh, sao hắn lại có thể làm trọng thương Côn Long chỉ trong một đòn?"
...
Một số người xôn xao, nhất là những người ở cảnh giới Kim Thân, Á Thánh và Thánh giả, tất cả đều ngơ ngác, đối với bọn họ mà nói một đòn này của Sở Phong quá rung động.
Ngay cả Hầu Tử, Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao cũng không còn lời gì để nói, cảm thấy vị huynh đệ kết bái này là đang muốn lên trời, trực tiếp đánh ngã Côn Long?
Đôi mắt to của Di Thanh lấp lóe hào quang xán lạn, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra ý cười, cuối cùng vỗ tay khen hay.
Kim Liệt nhếch miệng, gã không biết trong lòng mình có vị gì.
Ban đầu, gã thấy Tào Đức rất không biết xấu hổ hạ độc thủ đánh ngã Vân Thác, còn rất khinh thường, thế nhưng là sau đó lại nhìn thấy hắn phát uy, nhả một ngụm kim quang đánh ngã Côn Long ngay tại chỗ, khiến cho gã động dung, trong lòng rung động.
Tâm trạng Kim Lâm cũng phức tạp, cái tên đối đầu này, tên khốn kiếp từng mạo phạm cô ta, cưỡi ở trên người cô ta dõng dạc nói muốn thu cô ta, thế mà lại mạnh mẽ như vậy? Ngay cả Côn Long cũng có thể đánh bại, hơn nữa là chỉ dùng một chiêu!
Cô ta vẫn luôn có cảm giác tốt đối với Côn Long, bởi vì, cô ta thích người mạnh mẽ, sùng kính bậc cha chú uy chấn dương gian, đạo lữ (1) mà cô ta muốn tìm đương nhiên cũng là loại tiến hóa giả vô địch này.
(1)Đạo lữ: dùng để chỉ một đôi nam nữ yêu nhau cùngnhau tu luyện.
Nhưng mà hiện tại, đệ nhất Thánh giả Côn Long cũng đã bị Sở Phong đánh bay chỉ bằng một chiêu, thất khiếu chảy máu.
"Ai có thể đánh với ta một trận?" Sở Phong nói.
Cũng không phải là tất cả mọi người không nhìn thấu, bọn người Di Hồng, Cơ Thải Huyên, Lê Cửu Tiêu, Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Tiểu cô cô Tiêu Thi Vận của Tiêu Dao càng là đang bĩu môi, cảm thấy tên Tào Đức này quá không biết xấu hổ, chuyện này còn không phải là do hắn đã sớm hạ độc thủ?
Thế mà hiện tại hắn cũng không cảm thấy ngại làm bộ bễ nghễ thiên hạ, ở nơi đó mở miệng nói lời ngông cuồng.
Thế nhưng cũng có một đám người không biết, lúc này đương nhiên trong lòng chấn động, không khỏi xôn xao.
"Tào Đức quá lợi hại, chỉ là há mồm phun ra một vệt kim quang mà thôi, liền chấn ngã Côn Long!"
"Đây là hắn quá lợi hại, hay là Côn Long chỉ có hư danh? Ai cũng không thể phủ nhận, Tào Đức quật khởi, ngay cả mấy vị Thần Vương cũng không thể ngăn hắn lại."
"Có vài người giống như là sao chổi bay ngang qua trời, như tia nắng gắt treo lơ lửng, nhất định là cả đời sáng chói, thế không thể cản!"
Cả đám người thở dài, bàn tán về sự anh dũng của Tào Đức, mà một số người bên ngoài ngộ đạo chi địa chú ý nơi này trực tiếp truyền tin tức ra ngoài.
Lúc này, Sở Phong nhanh chân đi thẳng về phía trước, phịch một tiếng, đá Côn Long thân thể đã rạn nứt kia bay khỏi mặt đất, nói: "Ngươi quá yếu, mặc dù không muốn nói ngươi là gà đất chó sành, nhưng quả thật là không chịu nổi một đòn."
Lúc này, Côn Long vừa khôi phục, dù sao cũng là đệ nhất Thánh giả, dù là thân thể xảy ra vấn đề lớn, nhưng ý chí mạnh mẽ kia của hắn ta cũng vẫn tỉnh lại.
Nhưng khi nghe được loại lời này, lại thấy Tào Đức đá mình lên, Côn Long lập tức chịu không nổi, bị tức đến liên tiếp ho ra máu, sau đó sắp ngất đi lần nữa.
Trước mắt biến thành màu đen, cuối cùng trước lúc mất đi ý thức, hắn ta thật sự rất muốn mắng to, Tào Đức thật không biết xấu hổ.
Hắn ta cố gắng há mồm, muốn nói gì đó: "Có dám chân chính... Đấu với ta... "
Hắn ta muốn nói mấy chữ chân chính đấu với ta một trận, kết quả, Sở Phong trực tiếp ngắt lời hắn ta, không cho hắn ta cơ hội, nói: "Quá yếu, không xứng đối địch với ta!"
Côn Long sắp bị nghẹn mà chết, hắn ta dùng sức chớp mắt, không muốn khép lại, hắn ta muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đó, ý thức rơi vào trong bóng tối vô biên.
Côn Long ôm hận, ngất đi rồi vẫn không cam tâm, thân thể đang hơi run rẩy, ý thức của hắn ta đang tranh đấu trong hắc ám vô biên, hận không thể lập tức giết ra ngoài vì danh tiếng của chính mình!
Nhưng hắn ta bị nhốt trong thế giới nội tâm của mình, mảnh vỡ đạo tắc bên trong thân thể của hắn ta tán loạn, khiến cho hắn ta suýt nữa là bị chia năm xẻ bảy.
“Tố chất tâm lý quá kém, ta vẫn chưa có phát lực mà hắn ta đã trực tiếp ngất đi, đây chính là cái gọi là đệ nhất thánh trong trận doanh Ung Châu đao?”
Sở Phong lắc đầu, toàn bộ mái tóc bay múa, bộ dạng rất nghiêm túc, tư thái hùng dũng chiếu vào trong lòng rất nhiều người, khắc sâu ấn tượng, khó mà biến mất.
Đương nhiên, đây là chiếu vào trong lòng người không hiểu rõ tình huống bên trong.
Về phần những Thần Vương như Tiêu Thi Vận, Cơ Thải Huyên, khóe miệng cũng đang hơi hơi co rúm, đây là tên nhóc xấu xa nhà ai, quá vô sỉ.
Các nàng cảm thấy, dù cho Côn Long có thể khôi phục lại, chữa lành tổn thương đại đạo thì đời này cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý, kết cục này quá cạn lời.
“Đây không phải lần đầu tiên, lần trước Côn Long đã bị huynh đệ Tào Đức của ta chặt!” Hầu Tử kêu lên, rất vui vẻ, lông vàng toàn thân đều đang phát sáng, tạo thế cho Tào Đức.
“Hừ!”
Thần Vương tộc Cửu Đầu Điểu hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thấy lần này Côn Long chết là do bị Tào Đức phun nước bọt!”
Hắn rất khinh thường, cũng rất bất mãn, vầy mà cũng được, một đám người bao vây chặn đánh, nhưng đến cuối cùng lại để Tào Đức thành công, cướp đoạt vật chất tạo hóa, khiến cho bọn họ ăn thiệt thòi.
“Có đạo lý, Tào Đức phun ra một ngụm kim quang, vậy không phải là giống như phun ra một miếng nước bọt sao, trực tiếp đánh ngã Côn Long!”
Có người gật đầu, thế mà lại hùa theo kiểu này.