Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xích Phong trừng mắt, chuyện này mẹ nó là tình huống gì, đang khen Tào Đức sao, rõ ràng là châm chọc, kết quả lại bị người ta hiểu thành như vầy.
“Tào Đức phun ra một hơi, đệ nhất Thánh giả đền tội!”
Có người thở dài, đây tuyệt đối là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Đương nhiên, cũng có người nói chuyện rất không xuôi tai, nói: “Tào Đức không hổ là đại phún tử, gặp người nào phun người ấy, hiện tại vậy mà làm cho Côn Long tức chết tươi!”
Sở Phong lơ đễnh, một bộ cao nhân đắc đạo, hơn nữa còn gật đầu hỏi thăm Xích Phong.
Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu suýt nữa phun ra từng ngụm nước, ngươi gật đầu cái cọng lông, đây là đang châm chọc và chế nhạo ngươi có được hay không, ngươi còn giả bộ, thật sự cho rằng đang khen ngươi sao?!
Sở Phong chọc lang nha đại bổng vào Côn Long, muốn cho hắn ta thêm mấy cái nữa, kết quả phát hiện tình huống của tên này cực kỳ tệ hại, cũng đã sắp chết.
Hắn nhanh chóng nhẹ nhàng buông xuống, không muốn gánh vác tội danh hung thủ.
Hắn khiêu chiến tại đây, có thể làm người khác bị thương, nhưng nếu thật sự muốn giết người, vậy thì phiền phức sẽ rất lớn, trước mắt bao người, độ ảnh hưởng sẽ rất mạnh.
Hắn bày ra một dáng vẻ rất khoan dung độ lượng, nói: “Mặc dù ngươi vẫn luôn nhằm vào ta, nhưng ta đại nhân đại lượng, lòng dạ khoáng đạt, không tính toán với ngươi, được rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Hầu Tử kêu lên: “Nhân nghĩa, nếu là đổi thành người khác, ai sẽ lưu tình với kẻ địch, đã sớm đánh một gậy cho chết rồi!”
Bằng Vạn Lý gật đầu, nói: “Huynh đệ, làm không tệ, thân là người vô địch, chúng ta nên làm như vậy, không tính toán với bọn họ, nếu như bọn họ đến báo thù thì tùy bọn họ, chúng ta tiếp họ là được!”
Rất nhiều người chung quanh đều im lặng.
Cái tên Tào hắc thủ Tào Đức kia mà cũng không cảm thấy ngại nói lòng dạ mình khoáng đạt, đại nhân đại lượng?
Hắn xứng đáng với cái đánh giá nhân nghĩa này sao?!
Một đám người đều muốn phun nước miếng, thực sự không nhịn nổi.
Mặc dù bọn họ thừa nhận Tào Đức quả thật là lợi hại, thiên phú kinh người, đánh ngã cả đệ nhất thánh giả, nhưng muốn nói hắn khoan dung độ lượng thì tuyệt đối là chuyện tiếu lâm.
Mới vừa rồi là ai đánh lén một côn, trực tiếp hạ độc thủ, trước mắt bao người, tất cả mọi người thấy rõ.
Đương nhiên, cũng không thể nói loại hành vi này của Tào Đức không đúng, dù sao cũng là bọn người Xích Phong, Vân Thác, Kim Liệt, Côn Long nhằm vào hắn trước, bịt kín con đường tiến hóa của hắn.
Thế nhưng cũng tuyệt đối không thể nói Tào Đức có ý chí bao la hùng vĩ, gia hỏa này là điển hình thanh niên không bao giờ để mình thiệt thòi, lúc này vừa bị người nhằm vào liền trực tiếp đi hạ độc thủ.
Để tiêu cục tứ trong lòng, ngay cả thần chỉ gia hỏa này cũng trực tiếp đánh không chừa, vừa xông lên là làm, không thèm nói nhiều, không thấy bây giờ Vân Thác còn đang trợn trắng mắt, co rút ở nơi đó sao?
Sở Phong ném Côn Long, nở nụ cười mỉm, vô cùng xán lạn, lại xông về phía Kim Lâm.
“Ngươi muốn làm gì?!” Kim Liệt sốt ruột, đối phương là Á Thánh mà đệ nhất Thánh giả cũng có thể đánh, nếu như hiện tại đối đầu với muội muội của gã thì tuyệt đối là trực tiếp bắt giết.
Kim Lâm cũng run lên trong lòng, mặc dù tính khí cô ta kiêu căng tự mãn, nhưng giờ toàn thân cũng không được tự nhiên, tuyệt đối không thể đánh nhau với Tào Đức, nếu không chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Sở Phong nói: “Không có gì, ta và Kim Lâm tiểu thư mới quen đã thân, lần trước càng là không đánh nhau thì không quen biết, ta đã sớm có hẹn ngầm với nàng, có mấy lời ta không tiện nói với ngươi, nhưng ta và muội muội của ngươi có thể tự giao lưu, ngươi cũng đừng quản.”
Cái gì?!
Kim liệt càng nghe càng thấy khác thường, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, tên khốn này đang nói cái gì? Hơn nữa gã cũng hoài nghi mà nhìn muội muội của mình một cái, tiến hành hỏi thăm.
Đương nhiên Kim Lâm xấu hổ giận dữ, tên Tào Đức này quá không phải thứ gì, trước mặt mọi người nói lung tung, dù cho không có gì cũng sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Quả nhiên có người trực tiếp nói nhỏ, đề cập đến chuyện lần trước Kim Liệt bị bắt, Sở Phong đã... Ngồi ở trên người cô ta, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Có người nhắc đến, lập tức khiến cho càng nhiều người hoài nghi nghiêm trọng hơn, không phải là lần trước Kim Lâm bị bắt rồi thật sự thỏa hiệp với Tào Đức, đạt thành điều kiện gì đó chứ?
“Tào Đức!” Kim Lâm nghiến răng nghiến lợi, sợi tóc màu vàng óng ngang eo phất phới, trên gương mặt tuyệt mỹ trắng nõn mà sáng bóng tràn đầy sự xấu hổ và giận dữ.
“Được rồi, chuyện của chúng ta chúng ta tự nói với nhau, ngộ đạo quan trọng.” Sở Phong lui lại, thế mà trực tiếp quay người, trở lại bồ đoàn của mình, nhắm mắt đi lĩnh hội quy tắc một lần.
Trên thực tế, trong quá trình này, vòng xoáy bên ngoài cơ thể hắn căn bản chưa từng biến mất, từ đầu đến cuối vẫn đang cướp đoạt.
Trong cơ thể hắn có một viên hạch tâm Thần Vương, ở trong đó long trời lở đất, đang tiến hành ngộ đạo ở tầng thứ cao hơn.
Sở Phong cảm thấy, thời gian dài như vậy, Dung Đạo Thảo còn thừa lại ba mảnh lá cây, hắn nên tiếp tục tẩy rửa nhục thân, cũng không thể rót tất cả tinh hoa của dung đạo thảo vào bên trong hạch tâm Thần Vương.
Trong lúc nhất thời, Sở Phong yên tĩnh, làm cho tất cả mọi người đều có chút khó chịu, vừa rồi hắn còn đang nói dài dòng lê thê, kết quả trong nháy mắt lại có dáng vẻ trang nghiêm.
Sở Phong ngộ đạo, hấp thu tinh túy của dung đạo thảo vào trong máu thịt, các loại hoa văn xen lẫn, chảy xuôi trong máu, lấp lánh trong tạng phủ, chiếu rọi trong xương tủy.
Thể chất của hắn lại đang tăng lên, chỉ một thời gian ngắn mà hắn đã đến Á Thánh hậu kỳ, đi về phía đại viên mãn!
Sở Phong cảm thấy, chỉ cần hắn muốn là có thể lập tức phá cửa mà vào cảnh giới Thánh giả chân chính, thực lực càng thêm mạnh mẽ.
Hắn không thể không suy nghĩ, có tì vết hay không, phải chăng có để lại chỗ sơ suất và tiếc nuối gì không, con đường mạnh nhất của hắn không thể có một chút vấn đề nào, nhất định phải mạnh nhất mới được.
Cái hắn muốn là nhục thân thành Thánh, thân thể vô địch!
Thử nghĩ, Lê Đà, đại hắc thủ thời tiền sử năm đó mạnh mẽ đến như vậy, cuối cùng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sao Sở Phong có thể không cảnh giác, cố hết sức nung luyện bản thân, hắn phải đi con đường mạnh nhất mới được, hơn nữa phải đạt đến cấp độ hoàn mỹ, bởi vì sau này có lẽ phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ vượt quá tưởng tượng.
Sở Phong ngộ đạo, trong mắt hắn, hư không gần đó đều bị bóp méo, quỹ tích đại đạo thời tiền sử hiển hiện, trong lòng hắn vô ngã vô vật, ở đây phỏng đoán áo nghĩa của bản nguyên.