Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2530 - Chương 2530: Vô Sinh Lộ Trong Lý Thuyết (2)

Thánh Khư Chương 2530: Vô Sinh Lộ trong lý thuyết (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dung Đạo Thảo từng gánh chịu đại đạo, phía trên nó còn lại quá nhiều quỹ tích của đạo.

Sau đó không lâu, hắn lại phục hồi, cảm thấy mình cũng không có vấn đề, nhưng hắn vẫn không yên lòng, lại đi nghiên cứu bản chép tay của sư phụ Thạch Hồ Thiên Tôn.

Hắn nghiên cứu mãi, từ thức tỉnh đến gông xiềng, sau đó đến Thần Vương, tất cả đều đọc qua một lần.

Muốn đi qua con đường mạnh nhất cần các loại điều kiện quá hà khắc.

“Ừm?” Hắn đọc được một đoạn, dính đến canh giới Thần Vương, một đoạn thôi diễn được đề cập rất đơn giản, khiến cho trong lòng của hắn bị xúc động mạnh.

Trước kia cũng từng thấy, nhưng dù sao sau khi hắn tiến vào mảnh đất trời này thì cảnh giới bị hạ xuống, đạo quả ở âm phủ bị niêm phong, có lòng nhưng cũng không đủ sức.

Mà bây giờ hắn liên tiếp phá giai, có lẽ sau này sẽ dùng đến, bởi vậy để ý.

Đoạn ghi chép này đề cập đến một con đường tiến hóa vượt quá tưởng tượng, không phải cái gọi là bí điển, cũng không phải là con đường tiến hóa hoàn thiện, mà là một loại phương pháp trong lý luận phỏng đoán.

Sư phụ của Thạch hồ Thiên Tôn có đề cập, điều này được tìm thấy trong tác phẩm mà một vị tiền bối nào đó để lại, chỉ là một loại suy đoán, chưa ai luyện thành.

“Tu thành một loại đạo quả ở đại dương gian, rồi lại đi đại âm phủ tu thành một loại đạo quả khác, cả hai va chạm, cực dương và cực âm, sau khi cả hai nở rộ, giao hòa cùng nhau sẽ trở thành đạo quả hỗn hợp không cách nào tưởng tượng, hoặc là đạo quả hỗn độn!”

Loại lý luận được đề cập đến trong bản chép tay này rất hấp dẫn người ta, bởi vì dẫn chứng trong đó phong phú, có các loại suy đoán, một khi tu thành, chỗ tốt sẽ không thể tưởng tượng.

Đương nhiên, quá trình này cũng nguy hiểm đến hù chết người, chỉ cần có chút sai lầm thì chính là vạn kiếp bất phục.

Ai nghĩ đến chứ, ai mà đã tu thành một loại đạo quả ở dương gian rồi còn mạo hiểm chạy đến đại âm phủ, sơ sót một cái thì chính là không quen khí hậu, đi tìm cái chết.

Sau khi đi vào một thế giới khác, có lẽ tất cả cũng sẽ thay đổi, cái gì cũng sẽ khác đi, bản thân không thích ứng với pháp tắc của thế giới kia thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Còn nữa, đại âm phủ có tồn tại hay không, đây chỉ là thứ trong lý luận mà thôi!

Đương nhiên, có vài bậc tiền bối xác nhận, đại âm phủ thật sự tồn tại.

Thế nhưng ai lại đi qua đó chứ.

Những người đi lại có ai còn sống trở về hay chưa?

Sở Phong hơi kích động, mặc dù hắn chưa đi qua đại âm phủ, nhưng hắn tu thành đạo quả kiếp trước ở tiểu âm phủ, chắc là cũng không khác nhau cho lắm.

Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể tìm vật chất âm phủ đặc thù để bổ sung, làm cho trọn vẹn!

Mà sau khi hắn cũng tu thành đạo quả tương xứng ở dương gian, đến lúc đó nếu thật sự phải va chạm, dung hợp lại cùng nhau, thì đơn giản đến không thể tưởng tượng.

Bên trong bản chép tay còn đề cập rằng đạo quả bên trong lý luận này còn có một tác dụng cực hay, đó chính là lần đầu tiên cực dương và cực âm dung hợp va chạm sẽ bộc phát kịch liệt, có thể trực tiếp phá cấp xông quan, khiến cho cửa ải trông như lạch trời cũng sẽ bị mãnh liệt phá tan.

Tỉ như, Thần Vương muốn tấn thăng cảnh giới Thiên Tôn phải trải qua tháng năm dài đằng đẵng.

Nhưng nếu như tu phương pháp bên trong loại lý luận này thì có thể sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian, dùng lực va chạm mạnh giữa âm dương để xé mở khốn cảnh, tránh thoát trói buộc, thành công vọt thẳng sang cảnh giới cao hơn.

Mà lại, trong suy luận đằng sau của tác phẩm mà vị tiền bối kia để lại còn tiến thêm một bước giả tưởng nữa, sau khi tu thành loại đạo quả kia, có lẽ có thể tách rời nữa, hóa thành cực âm và cực dương, lúc gặp phải vấn đề xông lên cảnh giới mới vẫn có thể dung hợp lại, va chạm mạnh lần nữa.

Sở Phong ngẩn người mê mẩn, rất là động lòng.

nếu như có thể đi qua con đường tiến hóa bên trong loại thôi diễn này thì không thể nghi ngờ là vô cùng nghịch thiên.

Đương nhiên, nếu nói con đường này là cửu tử nhất sinh thì còn quá nhẹ nhàng, có lẽ có thể nói là thập tử vô sinh.

Trong bản chép tay này có nói, từ xưa đến nay, các bậc tiền bối danh chấn cổ kim, có vài người có thực lực thâm sâu khó dò, được xem như là nhân vật tối thượng, thế nhưng là sau khi nghiên cứu con đường này, không chống cự được dụ hoặc, kết quả lại khiến cho mình chết thảm, đều thất bại.

Bên trong bản chép tay có nói, trong bảng danh nhân trên lịch sử tiến hóa có không ít sinh vật làm cả một thời đại phải kinh diễm đều bị con đường này hại chết.

“Đường có ngàn vạn, không nhất định phải chọn nó, chỉ có điều hiện tại ta tu thành hai loại đạo quả, nếu như không đi nếm thử thì có chút đáng tiếc.”

Sở Phong suy nghĩ.

Ầm!

Đột nhiên, máu trong cơ thể hắn sôi trào, tất cả hào quang màu xanh da trời đều biến mất, hóa thành máu màu vàng kim, thể chất xảy ra một loại biến hóa nào đó vượt quá tưởng tượng.

Đây là Nhân Vương Huyết đang trưởng thành!

Nhân Vương máu được kích hoạt, nhanh chóng trưởng thành!

Thân thể Sở Phong bỏng rát, phảng phất như đưa thân vào bên trong lò lửa bất hủ, bị thiêu đốt, bị nướng, sóng nhiệt quanh thân tản ra, gân cốt và máu thịt muốn nứt.

Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một sức sống vô cùng phồn thịnh, tràn đầy toàn thân.

Lúc này, mau trong cơ thể của hắn sôi trào, dòng máu màu xanh lam đang mai một, dòng máu màu vàng óng xao động không ngừng, cọ rửa bề mặt mạch máu, lan tràn khắp toàn thân.

Đây là đang thay máu!

hình thái máu Nhân Vương nhất giai biến mất, tuyên bố trở thành quá khứ, máu màu lam vĩnh viễn không còn nữa, tất cả đều tiến hóa thành giai đoạn thứ hai máu màu vàng óng, khác biệt rất lớn.

Sở Phong cảm nhận được một loại lực lượng mạnh mẽ, sôi trào mãnh liệt, chỉ cần hắn muốn thì quanh thân sẽ phát sáng, như là một vâng mặt trời màu vàng óng phủ khắp toàn thân!

Giờ phút này, ngay cả sợi tóc của hắn cũng biến thành màu vàng kim, ngay cả con mắt cũng biến thành màu vàng kim.

Quá trình thay máu vẫn đang tiến hành!

Sở Phong vững tin, hắn mạnh hơn so với trước kia, một lĩnh vực vô hình phát ra, bao phủ chung quanh, khiến cho bản thân hoàn toàn trở nên mờ mịt, trong lúc ánh vàng xao động, hắn như đứng ở trung tâm pháp tắc, đứng ở vị thế bất bại!

Lúc này, hắn có một loại cảm giác, phảng phất một quyền có thể đánh xuyên bầu trời, có thể đánh rơi mặt trăng.

Chỉ có điều hắn rất tỉnh táo, đây là dương gian, pháp tắc kiên cố, ngay cả Thánh giả cũng khó mà bay khỏi mặt đất, như phạm nhân, chắc hẳn là hắn vẫn chưa đủ sức để dời núi lấp biển.

Bình Luận (0)
Comment