Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghĩ kỹ lại thì cũng rất khó trách Xích Phong, bởi vì lúc trước hai bên đều dùng tới loại thủ đoạn này, quấy nhiễu ngộ đạo, trở thành mặc định.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm chỗ Sở Phong ngồi, xem xem hắn có ho ra đầy máu, đạo cơ bị xé rách, ngã sấp xuống trong vũng máu hay không.
Sóng âm kia thật đáng sợ, trật tự thần liên màu máu đan xen, đã khóa kín không gian, tiếng sấm rung trời!
Rốt cục, hết thảy đều yên tĩnh lại, sóng âm biến mất, trật tự thần liên biến mất, lộ ra Tào Đức bên trên bồ đoàn.
“Ừm?!”
Một số người lộ ra sắc mặt khác thường, hắn không có ngã xuống, ánh sáng màu vàng kim quanh thân càng thêm sáng chói, nhắm mắt, vẫn đang ngộ đạo?
“Ai đang kêu đó, ai đang trợ hứng cho ta ngộ đạo? Tới đi, ta lĩnh hội Thiểm Điện Quyền cần có loại thanh âm như sấm nổ này nhất, để chim hót thú rống mãnh liệt hơn một chút đi!”
Sở Phong nhắm mắt lại nói ra những lời này, khiến cho hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Lê cửu tiêu đang ra tay, kết quả trực tiếp ngồi trở lại bồ đoàn của mình, an tĩnh trở lại.
Di Hồng cũng kinh ngạc, ngồi xếp bằng lần nữa.
Những người khác thì kinh ngạc, đây là khiêu khích a, một vị Thần Vương quấy nhiễu không làm gì được hắn, bị hắn chế nhạo, giúp hắn ngộ đạo?
Đây là mời Thần Vương Xích Phong tộc Cửu Đầu Điểu tiếp tục quấy nhiễu, lại cho hắn thêm một đoạn chim hót thú gào?
Ánh mắt Xích Phong như đao, vô cùng rét lạnh, cái tên Tào Đức này dám chế nhạo y hết lần này tới lần khác, không đặt uy nghiêm của Thần Vương vào trong mắt, nếu như ở chốn không người thì đương nhiên y sẽ ra tay xé nát hắn.
“Thần Vương Xích Phong, thêm một đoạn nữa?” Sở Phong nhắm mắt nói.
Hắn đang diễn hóa Thiểm Điện Quyền, giống như là đang ngộ đạo, nhưng căn bản không phải như vậy, hắn chỉ là đang hấp thu vật chất tạo hóa, để cho máu Nhân Vương trưởng thành, đang thay máu mà thôi.
Cho nên, những sóng âm kia, những chiêu đánh lén quấy rối đáng sợ kia căn bản không có làm gì được hắn.
Đốn ngộ, hắn chỉ là đang làm bộ thôi.
Hai mắt Xích Phong lạnh lùng, tóc đỏ bay lên, như là một Đại Ma Vương muốn giết hết thiên hạ, phía sau hiện lên hiện tượng lạ, bản thể Cửu Đầu Điểu ngụp lặn trong biển máu, y nhìn xuống Sở Phong.
“Quy củ của chiến trường có thể che chở ngươi nhất thời chứ không thể bảo vệ được ngươi cả đời, có đôi khi dương gian này nói lớn cũng lớn, rộng lớn không có đầu cùng, nhưng có lúc nói tiểu cũng rất nhỏ, dù cho ngươi tự phụ thiên phú phi phàm, nhưng vô luận nhảy nhót như thế nào, cho dù cưỡi mây trong nháy mắt đi được hai mươi bốn vạn dặm cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cường giả!”
Tiếng nói của Xích Phong rét lạnh, đang đe doạ Sở Phong, nói rõ là muốn giết hắn, chỉ cần hắn vẫn ở dương gian, thì tộc Cửu Đầu Điểu muốn giết hắn rất đơn giản, trốn không thoát lòng bàn tay của tộc này!
“Tào gia chờ các ngươi, không phải chẳng qua là đến từ cấm địa thứ mười một sao? Tại thời đại tiền sử cũng không phải Lê Đà chưa từng đánh cấm địa, Tào tiểu gia cũng muốn bắt chước, hơn nữa còn muốn vượt qua!”
Sau khi đám người nghe vậy đều lắc đầu một trận, đây thật là nói nhảm, ai cũng không có cách nào tin tưởng, muốn san bằng một cái cấm địa nói nghe thì dễ? Từ xưa đến nay những cấm địa này vẫn tồn tại rất tốt ở dương gian.
Chỉ có điều mọi người cũng nhận thấy Tào Đức quả thật là lớn gan, cho dù là biết nhảy nhót như thế, vô địch về mảng miệng lưỡi thì cũng cần dũng khí nhất định.
“Sau khi rời khỏi đây... Chuẩn bị quan tài đi!” Đây là lời nói sau cùng của Xích Phong, y có sát ý vô tận, miệt thị Sở Phong, muốn giết cho thống khoái.
“Ta chờ, nếu như ngươi không thể giết ta vậy thì ngươi chính là chắt của ta! A phi, cần loại cháu chắt bất hiếu như ngươi thì làm được cái gì, ta không thèm ngươi!”
Đây là vạch mặt, không chết không thôi, nếu như không phải có nhiều người nhìn trừng trừng, quy tắc hạn chế, Xích Phong tuyệt đối phải lập tức tiến lên, vận dụng quyền ấn Thần Vương, đánh chết hắn.
“Ầm ầm!”
Lúc này, Sở Phong đứng dậy, đi đến bồ đoàn cách Lê Cửu Tiêu không xa, trắng trợn tranh giành những giọt vật chất tạo hóa cuối cùng.
Ba mảnh lá cây cuối cùng trên Dung Đạo Thảo, mảnh lá hướng về phía Xích Phong gãy nghe một tiếng răng rắc, mang theo mấy quả trái cây, bay về phía Tào Đức.
Mọi người biết, thịnh hội Dung Đạo sắp hạ màn kết thúc.
Mà hai mắt của Cửu Đầu Điểu Xích Phong đỏ quạch, tóc đỏ bay múa!
Tròng mắt Xích Phong co vào, mái tóc màu máu bay múa, sát cơ của y vô tận, bởi vì tên tiểu tử này trần trụi nhằm vào y, cướp tạo hóa của y!
Trên lá cây kia ít nhất có sáu trái cây, vèo một tiếng, toàn bộ bay về phía Tào Đức, mảnh vỡ quy tắc lượn lờ, thanh âm đại đạo ù ù, đinh tai nhức óc.
Điều này khiến cho người ta đỏ mắt, nhất là bay qua trước mắt Xích Phong, phóng tới cái tên dã tu khiến cho y vô cùng chán ghét kia, y rất muốn chụp chết hắn.
Ầm!
Ánh mắt của y âm lãnh, bỗng nhiên nhô ra một bàn tay, sương máu cuộn trào, bao phủ lá cây kia, trực tiếp cướp bóc ở nửa đường, muốn bắt tới.
Nhưng rất đáng tiếc, mảnh lá cây này từng gánh chịu đại đạo, là vật dẫn hữu hình của đạo, trở thành quỹ tích và hóa thân của quy tắc, ánh sáng xanh mướt, đi xuyên qua chỗ của y, không bị cản lại, bàn tay lớn của Thần Vương cũng không ngăn được.
“Chỉ có trái tim tinh khiết nhất, người thuần thiện nhất mới có thể có được sự tán thành của đại đạo, mà tay của ngươi nhuốm đầy máu, dưới chân có từng đống xương khô, làm sao có thể so được với tấm lòng son sắc này của ta? Tiếng xấu rõ rệt, tội ác ngập trời, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi!”
Sở Phong mở miệng, hơn nữa mặt mày cười tươi.
Nếu như hắn không nói loại lời này, trán Xích Phong cũng chưa đến mức nổi gân xanh, sau khi nghe thấy loại lời này, Xích Phong thật sự là có chút nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ cái gọi là đạo quả thiên địa.
Tiểu tử này đánh lén, hạ độc thủ, vòi phun nước bọt phun tung tóe mà cũng có thể dính dáng tới bốn chữ tinh khiết và thuần thiện? Nói đùa cái gì, ông trời mù mắt rồi sao?
Xích Phong không phục!
Y rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, hận không thể giết người tại chỗ.
Y lộ ra sát cơ, sát khí rét lạnh dâng trào, nhưng trước tiên liền bị vị Thiên Tôn trong bóng tối cảnh cáo, khiến cho y bớt phóng túng lại.
Nhưng ở một bên khác, Tào Đức như cây trong gió xuân, toàn thân Thánh Quang Phổ Chiếu, vô cùng an lành, sắc mặt bình thản mà yên tĩnh, càng thêm có... sắc thái của thần gậy.