Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2539 - Chương 2540: Các Phương Chú Mục (2)

Thánh Khư Chương 2540: Các phương chú mục (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau khi Sở Phong đến, lập tức dẫn phát oanh động. Rất nhiều Á Thánh nhìn hắn như nhìn quái vật, tất cả đều lộ ra sắc mặt khác thường.

“Hắn hấp thu rất nhiều cỏ Dung Đạo. Bây giờ vừa kết thúc thịnh hội Dung Đạo, bên trong cơ thể của hắn vẫn còn rất nhiều mảnh vỡ đại đạo, khẳng định còn chưa kịp luyện hóa.”

Có người nói nhỏ, mang theo ngữ khí dụ hoặc.

“Ồ, ngươi nói vậy là có ý gì?” Trong lòng một số người khẽ run lên.

“Đạo lý rất đơn giản. Nếu chẳng may Tào Đức xảy ra bất trắc, hắn chính là một nồi thuốc lớn. Nếu chúng ta luyện hóa hắn, mảnh vỡ đại đạo trong người hắn sẽ thuộc về chúng ta. Tinh hoa cỏ Dung Đạo bên trong cơ thể hắn còn chưa triệt để dung luyện.”

Lập tức, một đám người trở nên loạn xạ.

Cùng lúc đó, Sở Phong cảm nhận được một luồng địch ý đang từ xung quanh đánh về phía hắn.

Thần giác của hắn quá nhạy cảm. Có người muốn giết hắn?

Ai đã ăn gan hùm gan báo thế nhỉ? Hắn vừa kết thúc thịnh hội Dung Đạo, danh chấn thiên hạ. Vừa mới tiến vào khu vực Á Thánh đã có người dám nhằm vào hắn?

Rất nhanh, con ngươi Sở Phong co vào. Hắn nhìn thấy một số người, có người mặc giáp trụ rất đáng sợ, có người thì mặc giáp trụ rất bình thường.

Ánh mắt của hắn rất nhạy cảm. Bởi vì hắn có được Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Cách đây không lâu, khi đứng gần hơn mười vị Thần Vương, hắn không dám sử dụng, nhưng ở đây, con ngươi của hắn âm thầm chớp động kim quang, tất nhiên không lo lắng tiến hóa giả cấp độ Á Thánh phát hiện.

Trong lòng Sở Phong nghiêm lại. Giáp trụ nhìn bình thường nhưng lại do vảy rồng luyện chế mà thành.

Đây là bảo giáp đến cỡ nào chứ?

Nhìn kỹ, hình như là giáp trụ được luyện từ vảy Long tộc.

Sở Phong phát hiện có hơn mười người ẩn trong đám người mặc loại giáp trụ này.

Cộng thêm số còn chưa phát hiện, hẳn càng có nhiều người hơn.

Ngoài ra, hắn phát hiện có một số sinh vật mặc loại giáp trụ được luyện chế từ kim loại đặc biệt, cũng mang theo địch ý. Loại người này cũng không ít.

Trán Sở Phong hiện lên gân xanh. Có người sống chán rồi sao, muốn trong trường hợp này chặn đánh hắn?

Từ đằng xa, có người đang thì thầm, có người cười lạnh, biểu hiện tàn nhẫn và lãnh khốc.

“Hấp thu một thân tinh túy cỏ Dung Đạo thì thế nào? Ta sẽ dùng đại thế nghiền ép hắn. Hắn có mạnh hơn cũng vô dụng, sẽ chết thảm mà thôi, hơn nữa còn biến thành trò cười.”

“Có thể giết chết hắn sao? Dù sao hắn ngay cả Thánh giả Côn Long cũng đánh cho tàn phế.”

“Đừng nói Côn Long, là do thời vận không đủ thôi. Hắn ta không phải chính diện giao thủ mà bại trận, mà là bị Tào Đức đánh lén, dẫn đến bị phế.”

Có hai người đang âm thầm trò truyện. Một người có lòng tin rất mạnh, còn người kia thì vẫn lo lắng.

Một người nói: “Hắn mạnh hơn thì như thế nào, cũng sẽ dẫn phát đại chúng liên doanh Á Thánh bất mãn. Dưới cục diện như bây giờ, cho dù nhiều Côn Long hơn liên thủ lại cũng sẽ bị giết sạch, càng không nói đến một Tào Đức. Chúng ta cứ ngồi xem hắn chết thảm. Chẳng lẽ một mình hắn có thể đánh lại một vạn Á Thánh sao? Cuối cùng cũng bị người ta xé rách, chiếm vật chất tạo hóa trong cơ thể mà thôi.”

Từ đằng xa, biểu hiện Sở Phong trở nên lãnh khốc. Thần giác của hắn quá nhạy cảm, cảm nhận được có một số Á Thánh bước chân đang dị động. Mặc dù cố ý che giấu nhưng sát ý tràn ngập, đã bị hắn bắt được.

“Chính vì nhìn thấy ta hấp thu rất nhiều cỏ Dung Đạo, vừa rời khỏi thịnh hội Dung Đạo, muốn cho ta một đại cơ duyên sao? Giúp ta ma luyện đạo quả, kiểm nghiệm thực lực của mình?” Hàn quang lấp lóe trong con ngươi Sở Phong. Hắn gầm nhẹ: “Ta cũng muốn thử xem ai muốn nổi điên. Tất cả mọi người xông lại ta cũng không sợ. Một người đánh một liên doanh thì như thế nào?”

Bầu không khí bên trong liên doanh Á Thánh thật không tốt, căng thẳng mà kềm chế. Có người muốn săn giết Sở Phong, hàn mang lóe lên chỗ sâu trong đáy mắt của hắn. Vậy thì tới đi, xem ai giết ai!

Hắn không thể không thừa nhận, người trong bóng tối dã tâm bừng bừng, lá gan quá lớn, biết rõ hắn không dễ chọc mà vẫn muốn hạ tử thủ, muốn trực tiếp xử lý hắn.

Chỉ có thể nói, người muốn ra tay có tâm tư âm lãnh, càng có chút ương ngạnh, xem hắn như con mồi, cổ động phần lớn cao thủ liên doanh Á Thánh, muốn một trận chiến công thành nghiền sát hắn.

Bước chân Sở Phong chậm dần, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng ánh sáng, lạnh lùng mà bình tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đại chiến.

Gần đó, người mặc giáp trụ vảy rồng càng lúc càng nhiều, tiến hóa giả mặc áo giáp kim loại hiếm cũng lặng lẽ vây lại.

“Các ngươi muốn ra tay với ta?” Sở Phong lạnh giọng hỏi.

“Chỉ muốn so tài một chút, nhưng chúng ta tự nhận chỉ một người xuất kích cũng không phải đối thủ của ngươi.” Có người lên tiếng.

“Các ngươi cùng lên đi.” Giọng nói của Sở Phong trở nên lạnh lẽo hơn.

“Đây chính là ngươi nói.” Có người âm thầm hưng phấn, gần như muốn thét lên. Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều phiền phức. Bọn họ cùng nhau ra tay cũng không cần kiếm cớ.

“Các ngươi chỉ là những khối đá mài dao mà thôi.” Sở Phong bình tĩnh nhìn những người sắp làm đá mài dao cho hắn.

Bên trong một đại trướng khá xa liên doanh Á Thánh, có người mỉm cười nói: “Ồ, cuộc đi săn sắp bắt bắt đầu rồi. Tào Đức không còn sống bao lâu nữa.”

Cơ thể người này cao lớn, mái tóc màu đỏ, ngón tay trắng noãn cầm chén rượu óng ánh, bên trong là loại rượu màu hổ phách. Mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi, chỉ cần ngửi cũng đủ khiến người ta phải say.

Bên cạnh hắn ta là một thiếu niên tóc trắng đang cười gằn, cầm trong tay chén rượu ôn nhuận mà tinh xảo, nhẹ nhàng chạm chén với người kia, phát ra một đinh thanh thúy.

Bên trong hai chén ngọc, chất lỏng màu hổ phách văng lên, nhưng lại rất sền sệt, kéo thành sợi tơ, cuối cùng lại bị dẫn vào trong chén, lưu lại mùi rượu nồng đậm giữa không trung.

Hai người đều rất bình thản, cũng rất ung dung, mỗi người uống một hơi cạn sạch, nhìn về bóng người đang bị vây chặt ở đằng xa.

“Hắn sắp chết rồi, cuộc đi săn bắt đầu.” Thanh niên tóc đó lãnh đạm nói, bắt đầu ngồi xem kịch, chờ Tào Đức bị giết.

Thanh niên tóc trắng bình tĩnh lên tiếng: “Nếu không phải chiến trường không thể phá hư quy củ, dựa theo thân phận của chúng ta, chỉ cần một câu phân phó, hắn chỉ là một dã tu, cho dù hắn có mười cái mạng cũng đã bị chặt đầu xuống cho chó ăn từ lâu rồi.”

“Nào, nâng chén tiễn đưa Tào Đức.” Nam tử tóc đỏ mỉm cười, trên gương mặt khoái ý còn có thần thái yêu dị khó tả.

Đinh.

Chén rượu giữa hai người rất nhanh lại chạm vào nhau. Cả hai đều cười gằn, chờ Tào Đức chết thảm.

Bình Luận (0)
Comment