Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Giết!”
Một trong những người chịu trách nhiệm quản lý liên doanh Thánh giả, chuẩn Thần Vương mới nãy định ra tay đã xuất động, ngăn cản Sở Phong giết Cửu Đầu Điểu Xích Mông, đồng thời cũng hạ tử thủ với Sở Phong, muốn giết hắn.
“Cửu Đầu tộc thâm nhập nơi này nơi này sâu đến vậy rồi sao, khiến cho ngươi dám cả gan làm như vậy?!”
Lần này là Di Hồng ra tay. Y "bùm" một tiếng đã xuất hiện ở phía trước, ngăn trở đường tiến công của vị chuẩn Thần Vương kia, sau đó hóa thành một con vượn lớn màu vàng, hạ xuống một cước đạp chết vị chuẩn Thần Vương kia!
Thần Vương so với chuẩn Thần Vương, chênh lệch là rất lớn, mà Di Hồng còn là một vị Thần Vương ngút trời!
Giờ khắc này, Sở Phong giống như một vệt ánh sáng, vọt đến truy kích Xích Mông.
Cửu Đầu Điểu thất hồn lạc phách. Gã không tiếc phát điên làm trái với quy tắc, sai người ta giết Tào Đức, kết quả lại là thất bại, mà đối phương còn truy sát đến trước mắt mình.
Đáng sợ nhất chính là Tào Đức hiện tại đã là Thánh giả, so với thực lực trước kia càng kinh người hơn, vượt xa dự tính của gã, bởi vậy đuổi giết gã càng dễ dàng hơn.
Phụt!
Xích Mông ho ra đầy máu. Gã cúi đầu nhìn xuống, thấy từ trong lồng ngực mình nhô ra một cái tay. Sau khi Tào Đức truy sát đến đã từ sau xuyên thủng gã, bóp nát trái tim của gã.
Rắc!
Sở Phong vươn ra tay kia vặn gãy cổ gã. Lúc này đây, Xích Mông lập tức kêu thảm, gã biết mình sắp chết rồi. Gã từng bị đánh nát tám đầu, mất đi thân xác bất tử, giờ lại chuẩn bị bị Sở Phong xử lý.
Đến cả bùa Chết Thay cũng không có tác dụng, Sở Phong sớm đã nghiên cứu cách đối phó với nó.
Ầm!
Sở Phong lại một lần nữa ra tay, chấn vỡ Xích Mông, khiến gã nổ tung.
Tiếp đó, hắn tóm chặt thanh niên tóc trắng nãy giờ vẫn đứng sát bên Xích Mông.
“Đừng giết ta, ta là...”
“Ta quản ngươi là ai!” Sở Phong khẽ quát, "phịch" một tiếng, dùng một quyền đánh nổ người này thành một đám sương máu.
“Tào Đức, ngươi dám loạn giết kẻ vô tội, đại khai sát giới trong chính trận doanh của mình, tội không thể tha, đáng chém!”
Lúc này, một âm thanh khủng bố xông đến, chấn động trời xanh. Trong tích tắc, quy tắc hiện lên, trật tự xen lẫn, cảnh tượng quá mức kinh khủng.
Đó là một lão già có bộ tóc đỏ đang bay múa trong gió, trên người có chín cái đầu, dù đang trong hình người nhưng Sở Phong vẫn lập tức nhận ra, đây là lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc.
Xung quanh lão ta hiện ra một vài Thần Vương, tất cả đều sát khí bừng bừng, giáng xuống ngay bên cạnh lão.
Ầm ầm!
Cách đó không xa, một vị lão hầu tử cũng hiện ra, toàn thân kim quang lấp lánh, sau đó thân thể của ông vọt lên, lập tức cao bằng trời, hóa thành một con vượn vàng hung bạo.
“Cửu Đầu, ngươi là đang cảm thấy ta đã già, hay là cho ta không dám động đao?!” Lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu tộc hiện thân.
Lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc ngồi xếp bằng trên bầu trời, xích quang xé rách hư không. Lão ta điềm nhiên nói: “Ta nói Tào Đức loạn giết người vô tội, đại khai sát giới trong chính trận doanh của mình, phải giết!”
Lão Lục Nhĩ Mi Hầu rất cường thế, nói: “Thế nào là loạn giết người vô tội? Con mắt của ngươi bị chính phân chim của mình dán lên rồi sao? Để ta nói cho, giết hay lắm, nhất là thằng oắt con tên Xích Mông kia, là con cháu của ngươi phải không, thằng đó chết là đáng!”
“Ngươi nói cái gì?!” Thanh âm của lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc lạnh lẽo thấu xương, cất lên cao vút.
Lão Lục Nhĩ Mi Hầu nói: “Ta nói: giết hay lắm! Tiểu tử Tào Đức này rất hợp mắt ta. Hôm nay ta sẽ hộ hắn đến cùng, ta xem ngươi có dám duỗi một đầu ngón tay vào hắn không!”
“Con khỉ kia, ngươi cho rằng mình có thể một tay che trời sao?!”
Hai mắt của lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc như trăng máu sáng rực trên trời cao, khuôn mặt lạnh lẽo như chìm trong kỷ băng hà. Lão nhìn xuống phía dưới, sát khí lạnh lẽo dày đặc toả ra.
Xoẹt!
Một dòng huyết quang chảy ra từ thân thể của lão, giống như dòng ngân hà nhuộm màu máu chảy xuống dưới đất nơi Tào Đức đang đứng, trông rất kinh thiên động địa.
Loại uy áp này thật quá kinh người, hư không bị xé rách, ánh sáng đỏ tươi nở rộ giữa đất trời như một thác máu đang treo giữa không trung rồi hoá thành biển máu.
Đó là do huyết khí của Cửu Đầu Điểu tộc lão tổ bùng lên!
Chỉ một ý niệm của lão thôi cũng có thể diệt sạch tất cả mọi người ở dưới đất!
Lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu tộc hét lên một tiếng, hai mắt phát sáng, ráng mây vàng cuồn cuộn. Đây lại là một dạng năng lượng hoàn toàn khác, hừng hực mà lại bá đạo, giống như một vầng thái dương đang thiêu đốt, "bùm" một tiếng xua tan sương máu.
Sắc mặt lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc trông càng lạnh lẽo. Lão bình thản nhìn chằm chằm con vượn già hung bạo màu vàng đang đội trời đạp đất, tư thế sánh ngang đất trời kia.
“Lục Nhĩ, cái tật xấu thích xen vào việc của người khác của ngươi lâu này vẫn không chịu sửa, coi chừng có ngày bị đánh cho mất hết thể diện đấy!” Lão ta lạnh lùng nói.
Hiện tại lão tổ Cửu Đầu Điểu đang ở dạng hình người, quanh thân lượn lờ sương máu và khí hỗn độn dày đặc. Lão đang ngồi xếp bằng trên không trung, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Lão có chín cái đầu, một cái lớn và tám cái bé, tụ lại một chỗ trông rất là quái dị.
“Ngươi cứ thử duỗi lại đây một đầu ngón tay xem!” Lão Lục Nhĩ Mi Hầu rất cường thế cùng bá đạo, đầu đội trời chân đạp đất đứng đó, cao không biết bao nhiêu vạn trượng, bộ lông vàng óng bay phấp phới, vặn méo cả hư không!
Năng lượng trong cơ thể của tiến hóa giả cấp bậc này cực kỳ khủng bố, nếu thật sự bộc phát ra thì chắc chắn sẽ loạn trời động đất.
Lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc sắc mặt âm lãnh. Tên kia hết lần này đến lần khác uy hiếp lão như vậy, coi lão là cái gì? Con cháu trực hệ của mình bị một tên dã tu bóp nát trái tim mà chết, nếu lão đã xuất hiện thì sao có thể dừng tay?!
“Ta muốn giết một con kiến thôi, thế mà cũng đáng để ngươi phải ra mặt sao? Lục Nhĩ ngươi nếu muốn xé rách quan hệ của hai tộc chúng ta thì cứ tiếp tục cản ta đi, đừng có hối hận đấy!”
Lão Cửu Đầu Điểu lạnh lùng nói. Sau đó, người lão phóng ra sương đỏ đầy trời, khuấy động hư không, chuẩn bị xuất thủ.
Sở Phong đang đứng phía dưới thì lại khó chịu. Lão già này nói chuyện đúng là không xuôi tai chút nào, dám nói hắn chỉ là con kiến. Sở Phong thật muốn thời gian xoay vần thật nhanh để hắn có thể biến thành trùm sò, dùng một chưởng đánh chết lão!
Hắn đã âm thầm chuẩn bị xong đất Luân Hồi và mâu gỗ đen dài bằng chiếc đũa, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra. Thật đúng là bị chọc cho tức giận chịu không nổi.