Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lão phu xưa nay chưa bao giờ hối hận! Gia tộc kiểu quái gì mà đánh con nít là lại gọi phụ huynh tới bảo kê! Nếu ai cũng không biết xấu hổ như Cửu Đầu Điểu tộc các ngươi thì chiến trường này sớm đã loạn rồi. Nào nào, đến đây coi, lão phu nhìn xem ngươi dám duỗi móng vuốt kiểu gì!”
Lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu tộc cười lạnh, trông vô cùng cường thế và bá đạo. Ông không quan tâm đến sự uy hiếp của Cửu Đầu Điểu tộc mà vẫn đứng hiên ngang ở đó, kim quang bắn ra chói lọi, khuấy động lên một hồi mưa gió khắp đất trời.
Lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc giận tím mặt. Biết bao năm trời, ngoại trừ thời còn trẻ, không một ai dám ăn nói lỗ mãng như thế với lão. Đúng là không nhịn được mà!
Đoàng!
Lão ngồi xếp bằng trong hư không cũng đã cao bằng một người bình thường, chín cái đầu cùng chấn động, nở rộ ra mây đỏ. Trong nháy mắt, năng lượng dao động khủng bố đã xé rách trời cao.
Trên mảnh chiến trường này, có thể nhìn thấy sấm sét vang dội, mưa máu rơi xuống như trút nước. Cơn phẫn nộ của lão tổ kia chỉ theo một ý niệm của lão đã hiển hóa ra ngoài.
Mọi người khó có thể không hoảng sợ. Loại dị tượng này quá kinh khủng, vùng xung quanh lão dày đặc những tia chớp màu đỏ đậm, so với thiên kiếp còn đáng sợ hơn. Ánh chớp xé rách trời xanh, cắt vụn không gian.
Dù là Thần Vương xông vào cũng phải chết, mà còn là hình thần câu diệt.
Thật ra, ngay lúc lão động sát ý, công kích cũng đã bày ra, chỉ một ý niệm trong đầu của lão thôi cũng có thể giết chết một đám Thánh giả.
Không biết bao nhiêu Thánh giả dưới mặt đất đã ngã khuỵu xuống một cách yếu đuối, cảm giác như toàn thân muốn nổ tung, ngay cả hồn quang cũng sẽ bị vỡ nát.
Đây mới chỉ là bị tác động đến mà thôi, còn chưa phải là bị công kích một cách trực diện.
Nhưng lão hầu tử đã sớm có chuẩn bị. Ông phong bế chiến trường, giam cầm trời đất, kim quang mênh mông trải khắp không trung, ngăn cản huyết quang của Cửu Đầu Điểu.
Ầm ầm!
Lão tổ Cửu Đầu Điểu bắt đầu ra tay. Lão vẫn ngồi vững ở chỗ kia, chỉ vươn ra tay phải đánh xuống phía dưới, động tác vô cùng mãnh liệt cùng đáng sợ.
Cánh tay kia phóng to ra, bằng một tốc độ cực nhanh đè nát càn khôn, giống như là muốn diệt thế.
Mọi người tê cả da đầu, cảm giác như hít thở không thông.
Cánh tay này phát ra khí hỗn độn và sương máu, phóng to đến mức vượt qua núi cao. Nó từ bầu trời giáng xuống, gần như trấn áp toàn bộ càn khôn, quá mức đáng sợ.
Bình thường mà nói, đừng nói là Thánh giả như Sở Phong, ngay cả Thần Vương cũng sẽ bị cánh tay này đè chết một cách dễ dàng!
Ầm ầm!
Lão hầu tử động, nắm đấm bên phải to lớn, kim quang ngút trời, xé rách trời xanh, một quyền phóng ra thông suốt, ngăn cản bàn tay kia.
Va chạm giữa hai người là xung kích bằng pháp tắc, còn sức ép từ nhục thân thì có thể xoáy thủng trời cao. Lực sát thương của bọn họ quá lớn, có thể khiến cho rất nhiều sinh linh gần đó phải chết thảm.
Cho dù phải chịu áp chế từ pháp tắc hoàn chỉnh của Dương Gian pháp tắc, nhưng một khi đã đến cảnh giới này thì chỉ cần hơi công kích một chút thoi cũng đủ để tiêu diệt vô số tiến hóa giả cảnh giới thấp.
Cũng may là bọn họ vẫn có chừng mực, sợ dẫn đến cảnh tượng đáng sợ sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông nên đều chú ý khống chế lực đạo và trật tự phù văn của bản thân.
Bằng không, nếu không có gì để kiêng sợ thì mảnh chiến trường này đã sớm sụp đổ, sinh linh câu diệt. Hai người họ cũng sẽ phải chịu hậu quả lớn, có người sẽ không đáp ứng!
“Con khỉ kia, sao ngươi lại xen vào việc của người khác?” Cửu Đầu Điểu lạnh lùng nói. Một chưởng của lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu tộc khiến lão khí huyết sôi trào, thân thể bất ổn, lung lay trên không trung.
Bao nhiêu năm không đấu sức với Lục Nhĩ Mi Hầu, lão ta cũng có phần kiêng kị. Dù sao năm đó bọn họ cũng là kình địch, trong tình huống bình thường lão không nguyện ý dễ dàng trêu chọc.
“Lão phu thích quản đấy!”
Lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu tộc bay lên trời, thân thể khổng lồ như được đúc bằng vàng ròng, đánh về phía Cửu Đầu Điểu.
“Bùm!”
Lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc chỉ trong nháy mắt đã hóa hình, biến thành một con chim hung hãn có màu đỏ sẫm, toàn thân cực kỳ to lớn, che khuất cả bầu trời, khiến cho chúng sinh đều sợ hãi, nhịn không được run lẩy bẩy.
Răng rắc!
Trong tay lão Lục Nhĩ Mi Hầu xuất hiện một thanh đao lớn sáng bóng, chiếu sáng cả bầu trời, sau đó ông chém xuống con chim dữ màu đỏ kia. Cây đao đó là một cây đao có trật tự, không phải binh khí bình thường.
Cửu Đầu Điểu âm trầm, há mồm phun ra huyết quang có trật tự để trấn áp, giống như đang tham gia một cuộc chém giết quyết định sinh tử thời còn trẻ.
Ầm ầm!
Giữa bọn họ xảy ra va chạm kịch liệt, xuyên thủng cả trời xanh, để lại những luồng khí hỗn độn nồng đậm, sau đó liền cùng nhau dịch chuyển đến vùng trời khác rồi lại chém giết kịch liệt.
Bằng không, cho dù bọn họ có khắc chế cũng sẽ tạo ra cảnh tượng đáng sợ như xác chết chất chồng như núi, chiến trường thấm đẫm máu tươi, vì những sinh linh khác không thể chịu đựng được.
Không lâu sau, lông chim màu đỏ dính đẫm máu rụng tung toé rồi bị cháy rụi, tiếng rống giận dữ của lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc cũng truyền đến, chấn động linh hồn của nhiều người đến mức gần như nổ tung.
May mắn là toàn bộ chiến trường đã được một quầng sáng bao phủ, ngăn cản những làn sóng xung kích từ đằng xa kia.
Lúc này, đừng nói những người khác, ngay cả Thần Vương cũng phải chấn động, cảm thán chênh lệch lực lượng quá xa. Ngay cả bọn họ nếu dám đến gần chỗ quyết đấu cấp bậc này cũng sẽ bị biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Xoẹt!
Từ vùng trời xa xôi kia bỗng bắn ra một chùm sáng đỏ, xuyên qua ngàn dặm bầu trời. Chùm sáng đáng sợ kia đốt cháy cả một vùng trời, khiến cho nơi đó như bị giội cả một chậu máu, huyết quang tràn ngập tứ phía.
Trong lúc đụng độ nhau, lão tổ Cửu Đầu Điểu tộc bị thương, giận không kiềm chế được. Lão nhanh chóng rời khỏi chiến trường, phóng về phương xa.
“Cửu Đầu, về sau giữ chút mặt mũi cho mình đi. Tranh chấp của tiểu bối có rảnh cũng đừng xen vào, bằng không ngươi sớm muộn cũng sẽ đột tử, mà còn là chết trong tay hậu bối nữa đấy.”
Lão tổ Lục Nhĩ Mi Hầu cất lời, thanh âm như sấm sét vang vọng ra xa.
“Lục Nhĩ, kiếp nạn của ngươi đến đây!” Cửu Đầu Điểu lạnh giọng nói. Lão lại hiển hóa bản thể quay trở về, xông lên chém giết với lão hầu tử tại vùng trời xa.
Dù đã cách một khoảng xa xôi vô tận, nơi đó thỉnh thoảng vẫn loé lên một chút cảnh tượng đáng sợ. Hai sinh vật, một vị màu vàng kim, một vị màu đỏ rực, đang dây dưa mãnh liệt, va chạm dữ dội.