Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thể tưởng tượng được, trạng thái hiện tại của Vũ Thượng Thiên Tôn đã không còn có thể luyện chế ra loại phù triện này.
“Tiền bối, bản thân ngài cũng cần dùng những thứ này!” Sở Phong từ chối, lễ vật này quả thực vô cùng quý giá.
Vũ Thượng lắc đầu, nói: “Ta muốn nó có thể sử dụng, cơ thể ta lúc này đã già yếu, đã suy bại, sinh mệnh tựa cành cây dần khô héo, sẽ không có người tìm ta gây phiền phức, không cần giết thì ta cũng không sống được mấy năm nữa.”
Sau đó, ông lộ ra mấy phần dáng vẻ ưu thương, lên tiếng: “Nhìn thấy ngươi, ta liền nhớ đến đứa trẻ năm đó, nó mới có mười sáu tuổi mà thôi, thế nhưng đã trở thành Đại Thánh, tư chất ngút trời, kết quả lại bị người ta hại chết.”
Vũ Thượng Thiên Tôn rất thương cảm, đó chính là đứa trẻ nhỏ nhất có lưu lại huyết mạch của ông trên thế gian, cũng là một hậu nhân cuối cùng của ông, kết quả lại bị người ta kiêng kỵ, trực tiếp hạ độc thủ sát hại.
Khi ấy, thiếu niên nọ chính là một vị Đại Thánh!
Phải biết là loại thành tựu này xưa nay hiếm thấy, không biết bao nhiêu vạn năm mới xuất hiện được một người!
Ngày hôm nay Vũ Thượng đặc biệt xúc động, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Tào Đức, trong lòng ông liền nổi lên ưu thương khó che giấu.
“Tiền bối, ngài không có truyền nhân hoặc hậu nhân khác sao?” Sở Phong lên tiếng hỏi.
“Không có, đều chết cả rồi.” Lão nhân thương cảm trả lời.
Ông là một Thiên Tôn, trong thời đại các Đại Năng đều ngủ say không có cách nào xuất thế ở dương gian, ông chính là cường giả tung hoành thế gian, đi khắp nơi cũng hiếm có đối thủ.
Nhưng kết quả lại là, người thân và đệ tử đều chết sạch, hơn nữa còn là bị người hại chết, mà ông thì cũng không có cách nào báo thù, không có cách nào thay đổi tử cục bi thương nọ.
“A?” Sở Phong vô cùng kinh ngạc, thân là một vị Thiên Tôn, sao kết cục lại thê lương như vậy.
Hiện tại Vũ Thượng Thiên Tôn rõ ràng đã tiến đến tuổi vãn niên, không còn sống được bao lâu, vậy mà bên người lại không có lấy một người thân hay hậu đại, một vị đệ tử cũng không còn tồn tại, thực sự vừa đáng thương vừa bi ai.
“Con trai trưởng của ta đã từng là người đứng thứ năm trong số Thần Chích, nhưng mà... lại chết ở một nơi trong bí cảnh, là ngoài ý muốn ư? Ta thôi diễn không ra, nó... ngay cả xương cốt cũng không còn.”
Vũ Thượng run rẩy ngồi xuống, trong mắt ánh lên cảm xúc không cam lòng, còn có sầu não vô tận.
Lúc này ông không còn giống một vị Thiên Tôn tôn quý, mà chỉ giống như một lão nhân gần đất xa trời, muốn nói ra hết thảy những gì chưa cam nguyện.
“Con gái ta, Thần Vương đứng thứ ba dương gian, tư chất phải nói là ngút trời, nhưng khi tìm kiếm phấn hoa mạnh nhất cấp Thần Vương, lại không may rơi vào trong cấm địa, từ đó không còn xuất hiện nữa, ta cũng từng đi đến nơi đó tìm kiếm, nhưng chỉ phát hiện một vết tích, có người từng ngăn cản đường về của nó.”
Nói đến đây, Vũ Thượng lại càng không giống một Thiên Tôn, mà chỉ là một lão nhân cô đơn khổ sở, trong đôi mắt già nua vẩn đục hiển hiện ánh nước.
Ông biết rõ đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, có người cố tình giết hại con gái của mình.
Mỗi khi nhớ đến con gái khi còn nhỏ, nữ nhi cực kỳ ngây thơ chân thành, dáng vẻ quấn quanh không buông của nàng khiến trái tim ông như vỡ vụn, mà nàng sau khi trưởng thành cũng thiên tư ngút trời, dung mạo không hề kém cạnh người nào, nàng chính là niềm hãnh diện tự hào của ông, nhưng mà hiện tại, những ký ức này lại khiến ông tim đau như cắt.
“Ta còn có một tiểu nhi tử, mặc dù vẫn chưa xếp hạng, thế nhưng cũng là một trong mấy người mạnh nhất cấp Thần Vương, nhưng kết cục đều là chết không rõ ràng.”
Có người nói tiểu nhi tử của ông tu luyện Thất Tử Thân, kết quả là bản thân cũng mất mạng, cuối cùng thần hình câu diệt.
Nhưng đứa con nhỏ nhất của ông trước khi gặp chuyện không may đã để lại một đứa nhỏ, đứa nhỏ ấy được lão nhân cẩn thận bồi dưỡng nuôi lớn, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau, kết quả sau khi thằng bé trở thành Đại Thánh, chuyện bất trắc lại ập đến, nhất mạch này của ông triệt để không còn người nối dòng.
Về phần đệ tử, ông từng thu mấy người, kết quả đều lần lượt chết đi.
Kể đến đây, hai mắt Vũ Thượng Thiên Tôn đã nhòe đi, ẩn ẩn ánh nước lấp lánh, cảm xúc có chút sa sút, trông có chút đáng thương.
Những chuyện này đều là hồi ức của mấy vạn năm về trước, thế nhưng những ký ức này vẫn khắc sâu trong lòng ông như cũ, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Trong lòng Sở Phong cũng xúc động, thương cảm thay cho ông.
Trong lúc đồng tình với lão nhân, hắn cũng hoài nghi có người cố tình nhắm vào nhất mạch này, ra tay cực kỳ ác độc!
Đồng thời Sở Phong cũng rất giật mình, bởi vì hậu nhân của Vũ Thượng, những huyết mạch kia đều rất siêu phàm, có xếp hạng cực kỳ cao trong số những người cùng cấp bậc.
Nhất tộc này, chẳng lẽ có lai lịch không nhỏ?
“Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không dám thu đồ đệ nữa. Nhưng hôm nay trông thấy ngươi bị người ta nhắm vào, có rất nhiều lão gia hỏa không có ý đồ tốt xuất hiện muốn bóp chết thiên tài, chuyện này khiến ta không nhịn được!”
Ánh mắt Vũ Thượng sâu thăm thẳm, cuối cùng liền than thở: “Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể buông bỏ loại ý niệm kia như cũ. Ta cảm thấy cho dù trôi qua mấy chục mấy trăm năm vạn năm, có một số người hình như vẫn chưa bỏ ý định, nếu ta thu nạp đồ đệ mới, chắc chắn còn có tai ương giáng xuống người đệ tử của ta!”
Vũ Thượng cảm thấy chính mình cũng không sống nổi mấy năm nữa, hết thảy đều để ông ôm xuống hoàng tuyền đi.
Nhưng ông vẫn nói với Sở Phong, có cần gì cứ đi tìm ông, mà ông cũng sẽ tận lực che chở hắn trong doanh trận này, không để hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Đa tạ tiền bối!” Sở Phong hành đại lễ.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng không cách nào bình tĩnh, nhi tử nhỏ nhất của lão nhân chết trong quá trình tu luyện Thất Tử Thân, lấy được bản thiếu, lẽ nào là do nhất mạch của Võ Phong Tử làm?
Nhất mạch Võ Phong Tử, người mạnh nhất mới có khả năng tu luyện loại bí kíp vô thượng này.
Hắn lắc lắc đầu, bởi vì đoạn chuyện xưa của bản thân Vũ Thượng thì ông lại không nói đến, cho nên hắn cũng khó mà đoán được kẻ hạ hắc thủ là người nào, nhưng trông dáng vẻ hiện tại của lão nhân, có lẽ là không nguyện ý nhắc đến.
Ánh sáng lóe lên, Vũ Thượng biến mất.
Ở nơi không người, Vũ Thượng Thiên Tôn âm thầm thở dài, món đồ kia sau này ông phải giao cho ai? Gân cốt của Tào Đức quả thực rất nghịch thiên, thế nhưng giao cho hắn liệu có làm hại đến hắn hay không, bản thân ông chính là vết xe đổ!