Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng hiện tại, cánh tay Tiêu Nghi Vận rung lên, ly rượu chứa chất lỏng óng ánh bên trong thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất, rượu trong ly đều vẩy ra ngoài.
Đây cũng không phải là thịnh hội Dung Đạo Thảo, lúc đó, dải đất kia có bia đá đặc thù hỗ trợ cách âm rất tốt, chỉ có thể cho mấy người gần sát nghe được, khi ấy Sở Phong từng “lòng lang dạ thú” mà nói một số lời, nhưng cũng có cực ít người biết.
Thế nhưng hoàn cảnh nơi này hoàn toàn khác biệt, cường giả đều có thể nghe thấy tường tận, mà Tiêu Nghi Vận lại là một trong những mỹ nhân hiếm có của dương gian, phong hoa tuyệt đại, luôn trấn tĩnh tự nhiên, cao không với tới, kết quả hiện tại cũng vô cùng chật vật, rõ ràng nàng ta đang thong thả thưởng rượu ngon, không ngờ lại khiến chính mình bị sặc, liên tục ho khan, ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Nàng ta thề, đây tuyệt đối không phải đỏ vì xấu hổ, mà chính là đỏ vì giận dữ, đỏ vì bị sặc.
Thế nhưng trong mắt một số người thì lại không phải như vậy, cho rằng nàng ta đang thẹn thùng, xinh đẹp động lòng người, rất nhiều người không khỏi ngây ngẩn, trong lúc nhất thời, càng có nhiều ánh mắt dị thường bay đến.
Tiêu Thi Vận quát lớn: “Tiểu quỷ, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hiểu cái gì chứ!”
Sở Phong tuyệt đối không cảm thấy mất mặt, lời nói cực kỳ hùng hồn: “Tiền bối của tộc Lục Nhĩ Mi Hầu nói rất hay, nam nhân không muốn cưới nữ Thần Vương thì không phải nam nhân tốt, Tào Đức không muốn cưới nữ Thiên Tôn liền không phải Tào Đức hay, chính là ông ấy vừa nãy đã khích lệ, còn nói là mong chờ Tiêu thiên nữ nàng cố gắng trở thành Thiên Tôn!”
Lão hầu tử nghe xong, sắc mặt tức thời thay đổi, ông nói những lời này bao giờ?!
“Hầu tử, có phải như vậy không? Ông đang mê hoặc Tào Đức, để hắn theo đuổi nữ Thần Vương của tộc ta?” Một lão đạo sĩ gầy trơ xương lập tức xuất hiện, tên người mặc đạo bào âm dương màu vàng, dáng người rất cao, thế nhưng lại không có mấy lạng thịt, thân thể giống như cây gậy trúc.
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, lão đạo sĩ kia chính là Thiên Tôn đến từ Đạo Tộc, là đại Thiên Tôn của một trong năm quần tộc mạnh nhất dương gian, không ngờ tộc bọn họ cũng có lão tổ đích thân lên chiến trận.
Tất cả mọi người đều ý thức được, hàng trăm bí cảnh của vùng đất này thực sự sắp mở ra.
Thiên Tôn của Đạo Tộc đến rồi, thân thể lão nhân gầy còm, hai mắt sáng quắc như đèn, khủng bố không lường được. Sau khi lão nhân đến nơi này, ngay cả Thần Vương cũng cảm thấy hồn quang run rẩy, cơ thể giống như bị tiên kiếm trấn trụ, sắp bị xuyên thủng.
Lão hầu tử Lục Nhĩ lập tức đi ra nghênh đón, một tay kéo lão lại, níu lấy mà đi, vừa đi vừa lên tiếng: “Đi uống rượu thôi, ngươi muốn có cháu rể là một đại thánh huyền chứ gì, ta khẳng định giúp đỡ mà.”
Thực lực của lão đạo sĩ quá mạnh, cơ thể hơi động một chút đã khiến hư không vặn vẹo, sau đó liền bị cắt đứt, hình thành một thiên vực đen ngòm, xung đột với mảnh thiên địa này.
Mặt đất nơi này đều đang run rẩy, chúng Thần Vương xung quanh đều cảm thấy ngày tận thế dường như sắp đến, ai nấy cũng nơm nóp lo sợ, gần như phải quỳ lạy trên mặt đất.
Ngay cả Thần Vương cũng như vậy thì đừng nói đến những người khác, trong đầu là một mảnh trống rỗng, cả cơ thể như nhũn ra, ngay cả đứng thẳng cũng không khó khăn. Mãi đến khi Thiên Tôn của Đạo Tộc đi mất, rất nhiều Thánh giả và Thần Nhân mới phát giác bản thân vậy mà đang co quắp trên mặt đất, hình tượng cực kỳ chật vật.
“Các vị, thứ lỗi không tiếp phụng, ta đi bế quan đây!”
Sở Phong bỗng nhiên lách người, cứ như vậy liền biến mất. Trên thực tế hắn rất muốn chạy trốn, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Nhưng mà quang ảnh trong bóng tối bỗng lóe lên, lộ ra một lão giả râu tóc bạc phơ, người này chính là Thiên Tôn Vũ Thượng, cơ thể của ông ấy đã tiến vào thời kỳ suy bại, đã đến tuổi vãn niên, nhưng hoàn cảnh lại cơ khổ không nơi nương tựa, cho đến tận bây giờ cũng không có truyền nhân nào kế thừa y bát.
Trước kia, khi Đông Thắng Thần Châu xuất hiện một thạch thai cửu khiếu, ông đã bị người ta mưu hại, mặc dù nơi đó tiếp giáp Vũ Châu, nhưng chung quy vẫn không thể tranh giành thắng người khác, thiên thai kia đã bị người ta cướp đi mất.
Sau này, thạch thai đổi sư phụ mấy lần, cuối cùng liền rơi vào môn hạ ở Ung Châu, trở thành đồ tôn của vị bá chủ Ung Châu nọ.
Hiện tại Vũ Thượng trông thấy Sở Phong, nội tâm không khỏi trào lên một cỗ xúc động, ông luôn cảm thấy thiếu niên này rất hợp mắt của mình, rất muốn thu hắn làm đệ tử, bởi vì bản thân ông cũng không sống nổi mấy năm nữa.
“Tiểu hữu, mời đi bên này, lều trướng động phủ của ngươi ở đây, có thể yên tâm bế quan!”
Tuy rằng Vũ Thượng thân là Thiên Tôn, nhưng lại đích thân lên tiếng chào hỏi, sắp xếp cho Sở Phong một động trướng, bên trong có đỉnh núi lượn lờ sương trắng, trên đó còn tỏa ra hào quang, linh tuyền chảy cuồn cuộn, linh túy thiên địa cực kỳ nồng đậm, rất phù hợp làm nơi bế quan tu đạo.
Ông ấy nhiệt tình như vậy thực khiến Sở Phong cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải tiến vào bên trong.
“Ba lá phù chú này do ta đích thân luyện chế, có thể bảo vệ ngươi không bị làm sao.” Vũ Thượng lên tiếng, tự mình đưa cho Sở Phong ba tấm bùa cũ kỹ đã ố vàng.
Phía bên trên có vết máu đỏ tươi, phác họa ra hoa văn phức tạp, bên trong ẩn ẩn năng lượng khủng bố, thế nhưng hết thảy đều thu liễm, không có tỏa ra bên ngoài.
Cũng chỉ có người có loại hồn quang cực kỳ cường địa như Sở Phong mới có thể cảm nhận được, ba lá bùa này quả thực quá khủng bố, khiến người ta run sợ không thôi, đoán chừng có thể tiêu diệt cả Thần Vương!
“Tiền bối, đây là...”
“Đây là ba lá bùa mà ta làm ra khi huyết dịch vấn chưa mục nát, có thể che chở cho sự an nguy của ngươi.” Vũ Thượng lúc này thực sự rất già nua, thanh âm trầm thấp vang vọng, hai mắt đã có chút đục ngầu.
Đây chính là trạng thái bình thường của ông, chỉ có lúc chiến đấu mới có thể miễn cưỡng tập trung được tinh khí thần cuối cùng trong huyết dịch mục nát, khiến bản thân khôi phục lại, tựa như hồi quang phản chiếu (1).
(1) Hồi quang phản chiếu: Ẩn dụ cho sự đột nhiên thanh tỉnh hoặc sự phấn khích ngắn ngủi khi một người sắp chết, đồng thời cũng là một phép ẩn dụ cho sự thịnh vượng ngắn ngủi rõ ràng trước khi những thứ cũ bị diệt vong.
Nội tâm Sở Phong không khỏi xúc động, không ngờ ba lá bùa này lại được chế tác từ máu của Thiên Tôn, không nói đến giá trị của của bản thân lá bùa, chỉ riêng phần tình cảm ấy đã nặng đến vô biên.