Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một nửa số người thì tỏ ra rất thưởng thức, lộ ra sắc mặt khác thường khi thấy hắn tiến vào, cảm thấy hắn đã định trước sẽ quật khởi, một tiểu tán tu có thể đi đến bước này quả nhiên khiến người ta phải kinh ngạc.
Còn một nửa số người lại mang theo ý định thù địch, trong lòng hận không thể lập tức hạ tử thủ với Tào Đức, nhất là những người đã từng tham gia thịnh hội Dung Đạo Thảo, bị Tào Đức điên cuồng hấp thụ sạch.
Sau khi những người này trở về, quả thực là cực kỳ xấu hổ, bởi vì bọn họ chẳng lấy được bao nhiêu cơ duyên trong thịnh hội, hoàn toàn bỏ lỡ cơ duyên ngàn năm có một.
Cảnh sắc của tửu lâu rất đẹp, sân thượng ở đây rất lớn, đứng ở trên có thể quan sát cảnh tượng phía xa, thậm chí có thể nhìn thấy cả chiến trường rộng lớn, ở trong nơi đã từng là cấm địa thứ tư tỏa ra ánh sáng lấp lánh, có một số khu vực rất thần bí.
“Ai u, có cánh đại bàng nướng nha, cánh vàng ruộm bóng loáng, chẳng lẽ còn được thoa một lớp mật ong vạn năm?” Nước miếng của Sở Phong ứa ra.
Trong nháy mắt, trên trán Bằng Vạn Lý có gân xanh nảy lên.
“Được rồi, không ăn cánh đại bàng, đến lượt óc khỉ đi!” Sở Phong đổi đồ ăn.
“Tào Đức, ngươi thấy ta dễ bắt nạt sao?!” Hầu tử nghiến răng nói ra.
“Cái thực đơn quỷ gì đây, đều không thể ăn, nhanh chóng đổi thực đơn!” Sở Phong bất mãn.
Sau đó hắn gọi một bàn thức ăn toàn sơn hào hải vị, cái gì mà gan rồng, móng rồng nướng, sườn rồng tê cay, long tủy chưng cách thủy, lưỡi rồng xào tỏi...
Mấy người hầu tử đờ ra trong nháy mắt, rất muốn nói, ngươi so đo với rồng làm cái gì?
Sở Phong đáp: “Cái gì mà Thập Nhị Dực Ngân Long, Côn Long, thần rồng ba đầu Vân Thác, tên nào cũng là kẻ khốn kiếp, tức chết ta rồi, ta tất nhiên sẽ ăn một chút thịt rồng để tẩm bổ!”
“Huynh đệ, làm người phải phúc hậu, bọn họ đều bị người lật thuyền rồi!” Bằng Vạn Lý nhắc nhở.
“Ừm, thịt rồng này đủ ăn rồi, lại gọi thêm mấy món Cửu Đầu Điểu đi, cái gì mà thịt kho tàu, hấp chưng, hay là bôi mật ong lên nướng ấy, lên hết một lượt đi!”
Chủ quán nghe xong, quả thực là bị hù đến mặt mày trắng bệch.
Bọn họ cũng biết lão tổ của tộc Cửu Đầu Điểu vẫn đang ở chiến trường, quán ăn nho nhỏ của bọn họ làm sao dám dâng lên loại món ăn đó?
“Có hay không?!” Sở Phong hỏi.
“Có, nhưng mà...” Chủ quán nhỏ giọng nhắc nhở Tào Đức, loại món ăn này dễ phạm húy, dễ dàng xảy ra chuyện.
“Không có chuyện gì, xảy ra vấn đề đã có lão tổ ta gánh vác!” Hầu tử nhe răng nói, gã cũng cực kỳ hận Cửu Đầu Điểu, sau đó chỉ vào Tiêu Dao mà nói: “Thấy không, con cháu của Đạo Tộc cũng ở nơi này, tửu lâu các ngươi sợ cái gì, lão tổ của Đạo Tộc cũng đang ở chiến trường đấy!”
Cuối cùng, chủ quán đành phải nơm nớp lo sợ chạy đến phòng bếp, đích thân lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, làm rất cẩn thận, còn căn dặn đầu bếp chú ý một chút.
Tất nhiên, vô luận là rồng hay là Cửu Đầu Điểu, cũng chỉ là cái tên trên danh nghĩa mà thôi, kỳ thật nguyên liệu nấu ăn có khác biệt rất lớn với những chủng tộc kia, chỉ có một chút huyết thống mỏng mảnh mà thôi.
Rồng thực sự a, còn có Cửu Đầu Điểu đi ra từ cấm địa thứ mười một, những sinh vật kia đâu phải thứ mà người bình thường có thể săn giết, chứ càng không nói đến lấy bọn chúng làm nguyên liệu nấu ăn.
Có đánh chết cũng không dám động đến loài sinh vật kia!
“Đáng tiếc a, lần trước tiêu diệt Cửu Đầu Điểu Xích Mông không lấy lại huyết nhục của gã ta, nếu không thì hiện tại có thể đem ra nướng, thực sự là một loại hưởng thụ.”
Hầu tử không khỏi than thở, lần trước Sở Phong đại khai sát giới, một mình đâm xuyên liên doanh Thánh giả, đánh chết Cửu Đầu Điểu Xích Mông, sinh vật kia chính là một loại hung cầm thuần chủng.
“Muốn ăn không?”
Sở Phong tỏ ra thần thần bí bí, dáng vẻ giống như kẻ trộm, lấy ra một khối thịt lớn từ trong vòng tay không gian, khối thịt có màu đỏ tươi, bên trên còn có lông vũ dính máu, là phần thịt mềm nhất trên đôi cánh.
“Đậu má!”
Mấy người hầu tử đều nhảy dựng cả lên, há miệng trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Phong, đây chính là thịt của Cửu Đầu Điểu thuần huyết? Làm sao hắn có thể giữ lại được, chẳng lẽ không chỉ xử đẹp kẻ địch, còn thuận tay đánh cắp một khối thịt trên người kẻ địch?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám hầu tử, Tiêu Dao và Bằng Vạn Lý đều sâu thăm thẳm, cảm thấy gia hỏa mang tên Đức này quả nhiên là những kẻ tàn nhẫn!
Sở Phong đáp: “Sau khi xử lý tại chỗ, thân thể bọn chúng liền nổ tung, chân thân cực kỳ to lớn, cho nên ta mới thuận tay thu về một ít máu thịt, cũng không có người nào chú ý.”
Mấy người nghe xong đều ngây ngẩn, sau đó đều kích động vui sướng, nói: “Còn hay không còn?!”
Bọn hắn và tộc Cửu Đầu Điểu cũng được coi như là tử địch của nhau, hai bên tương đối không hòa thuận, hiện tại không khỏi muốn thử nếm sống một chút, khối thịt kia nhanh chóng đã bay màu.
“Ta là ai chứ, Tào Đại Thánh, không có cũng phải biến ra, ngày hôm nay cho mọi người ăn thoải mái!” Sở Phong nói xong liền một lèo lôi ra mười mấy khối thịt tươi mềm từ trong vòng tay không gian, là bộ phận từ cánh đến chân, đều là phần thịt mềm mại tươi ngon, chất thịt hảo hạng.
Ngoài ra, khiến bọn hầu tử quáng mắt chính là, Tào Đức còn lấy ra một ít thịt rồng!
“Cái này... ngươi lấy từ nơi nào?” Mấy người Di Thiên đều lắp bắp kinh hãi.
Sở Phong bất mãn không để ý, chỉ nói: “Trên thịnh hội Dung Đạo a, không phải đã khiến đầu của đám thần rồng ba đầu Vân Thác và Côn Long đến chia năm xẻ bảy hay sao, máu thịt trên người bọn chúng văng tung tóe, ta chỉ thuận tay lấy đi chút ít.”
Mấy người nghe vậy liền cứng họng, tên này là một kẻ quen tay cứ làm!
Hiển nhiên, hành động này là có dự mưu sẵn, chắc chắn hắn vẫn nhớ mãi không quên mấy khối thịt kia đâu, đã sớm làm công tác chuẩn bị!
Sở Phong nói: “Chủ quán, đến, đem những cánh gà rừng cùng đùi chó này đi hầm và nướng cho ta, ta nói cho các ngươi a, đây chính là gà đất chó núi, cực kỳ bổ dưỡng, không dễ có được, các ngươi cũng đừng có làm hỏng đó, ngoài ra cũng canh trừng đầu bếp cho ta, nếu dám ăn vụng, ta sẽ dẹp luôn cửa hàng của các ngươi, lột da đám người các ngươi!”
Chủ quán ân cần chạy đến, cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng sau khi trông thấy những nguyên liệu nấu ăn, lại cẩn thận ngửi ngửi, sau đó lại dùng tay dính chút máu nếm ở trong miệng, chủ quán lập tức lảo đảo không vững, suýt chút nữa đã đặt ệch mông xuống đất, bị dọa đến độ thiếu chút nữa đã tiểu ra quần, hai chân mềm như bún.
“Gia gia, tổ tông, ngài bỏ qua cho ta đi, nguyên liệu nấu ăn này... chúng ta không dám nấu đâu!”