Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chủ quán đều muốn khóc, mấy người này quả nhiên là tổ tông sống a, dám ở nơi này nướng Cửu Đầu Điểu, quá đáng sợ, còn nói cái gì mà, đây chính là thịt gà rừng chó núi, quả nhiên là hung hãn đến rối tinh rối mù.
“Thái độ phục vụ gì đây, ta tự mang theo nguyên liệu nấu ăn cũng không được sao?” Hầu tử nhe răng trợn mắt, hằm hè đe dọa.
Chủ quán quả thực có chút sợ hãi, xụi lơ ở chỗ đó, răng cũng cầm cập va vào nhau, nói: “Thực sự... không được đâu, ta sợ bị người ta rút gân nhổ xương, muốn cái mạng này của ta!”
“Được rồi, cũng đừng làm khó người ta.” Sở Phong khoát tay, nhìn ra nỗi sợ quả thực phát ra từ đáy lòng chủ quán.
Cuối cùng bọn hắn đều bình hòa trở lại, đòi chủ quán mấy cái đỉnh cùng giá nướng, chính bọn hắn sẽ tự mình nướng ăn, đương nhiên cũng phải chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị.
Bằng Vạn Lý lộ ra sắc mặt hoài nghi, nói: “Ngươi được không đó, biết nấu ăn?”
Sở Phong khinh thường liếc gã ta, lên tiếng: “Nhớ lại năm đó, ta có cái gì chưa từng nướng qua, nam nhân đại trượng phu chân chính có gì mà không được, cứ chờ xem!”
Sau đó không lâu, trên sân thượng tỏa ra một mùi hương thơm lừng, mùi vị này rất đặc biệt, thanh hương đến say lòng người, ngửi vào giống như là thuần tửu, lại tựa như dược thảo mê người.
Thời gian không dài, cả vùng đất này đều có thể ngửi thấy hương thơm kỳ dị, khiến người ta không khỏi thèm chảy nước miếng.
Đám hầu tử, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao, sáu con mắt đều lập lòe ánh sáng, hết nhìn đến miếng cánh Cửu Đầu Điểu vàng óng còn chảy ra mật ngọt, lại nhìn về miếng thịt rồng đang xèo xèo phát sáng, toàn bộ đều khiến bọn họ chảy nước miếng chảy nước miếng.
Thứ đồ này, ngày thường bọn họ muốn ăn cũng cực kỳ khó khăn, bởi vì chủ nhân của nguyên liệu nấu ăn đều là trực hệ của những gia tộc nghịch thiên, căn bản không có khả năng thu thập.
Có thể giết chết, thế nhưng không ai dám săn giết bọn chúng như một nguyên liệu nấu ăn.
“A, đây là món gì thế, bản vương ngửi thấy cũng phải thèm nhỏ dãi, cũng muốn nướng một bàn.”
Quang mang lóe lên, ngay lập tức đã có một người xuất hiện trên sân thượng, là một vị Thần Vương!
Đám người Sở Phong, hầu tử, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng không nói một lời, chỉ lo ôm thịt mà gặm, trực tiếp nhồm nhoàm, sợ bị người khác cướp mất.
“Nha, đây là đồ ăn gì?”
Ánh sáng lóe lên, Thần Vương Lê Cửu Tiêu liền xuất hiện, hắn ta bước xuống nơi này, Sở Phong vừa trông thấy gắn ta liền không khỏi nhiệt tình hẳn lên, nói: “Lê Thần Vương mời qua bên này, mau đến nếm thử, xem xem thịt gà rừng chó núi này có tươi hay không, hương vị quả thực quá mỹ diệu!”
Lê Cửu Tiêu ngồi xuống, cầm lên một phần thịt Cửu Đầu Điểu vàng rụm, liền phát hiện ra chất thịt óng ánh màu sắc, bên trên còn nở rộ thụy quang, hương thơm nồng đậm chui vào mũi, khiến hắn ta lập tức lên cơn thèm ăn.
“Loại thịt gà rừng chó núi này ngươi có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu, ngươi cứ ra giá đi!” Lê Thần Vương lên tiếng.
Sở Phong ho khan, đáp lại: “Không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ ăn một bữa thôi, đều đến nếm thử đi!”
Sau đó, Lê Thần Vương liền gọi bạn bè, mấy vị bằng hữu kia cũng gọi thêm người đến, chính là Cơ Thải Huyên và Tiêu Nghi Vận, mà Lê Cửu Tiêu cũng không câu nệ tiểu tiết, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thế nhưng mấy người Cơ Thải Huyên và Tiêu Thi Vận vừa trông thấy đã biến sắc, đây chính là... lấy máu thịt của Cửu Đầu Điểu cùng Long Tộc làm nguyên liệu nấu ăn?
“Tiêu thiên nữ đến đây nếm thử a, đây là thịt do ta tự tay nướng đó, tư âm bổ thận, có công hiệu dưỡng nhan thần thánh, nhất là nuôi người, đây là nguyên liệu nấu ăn thế gian khó tìm!”
Sở Phong xum xoe hẳn lên, tự tay nướng cho Tiêu Thi Vận một chút long tủy, sau đó đích thân mang đến.
Sắc mặt đám người đều lộ ra khác thường, Tiêu Dao không khỏi nghiến răng, âm thầm mắng cái tên vương bát đản này cũng quá lớn gan, ngang nhiên nịnh nọt cô cô của y trước mắt mọi người, không biết xấu hổ!
Tiêu Thi Vận mắt ngọc mày ngài, tiên tư xuất trần, liếc nhìn Sở Phong một chút, thực sự muốn đem cái gọi là long tủy kia ném lên mặt hắn, đồng thời cũng muốn hung hãn quát, cái tên tiểu tử chưa mọc lông nhà ngươi cũng dám tán tỉnh lão nương?!
Chỉ có điều, cuối cùng nàng ta cũng cắn chặt răng nhịn lại, cảm thấy tiểu tử này dù sao cũng đã là một vị Đại Thánh, rất bất phàm, từ từ trừng trị hắn không phải càng thú vị hay sao.
Vì thế, nàng ta khẽ cười mỉm, phong thái khuynh thế, tiếp lấy long tủy trên tay Sở Phong, chậm rãi thưởng thức, trong lòng không khỏi thầm than, hương vị này xác thực không tồi chút nào.
Tiêu Dao nhìn chằm chằm nàng ta, y rất muốn nói, tiểu cô cô ơi, cái này không nhịn đâu, đừng có cùng tên Tào Đức này dây dưa không rõ, sau này ngộ nhỡ thực sự rơi vào thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngài thực sự muốn tìm cho ta một tiểu cô phu a!
Tiêu Thi Vận quá nhạy cảm, vừa nhìn ánh mắt của đại chất nhi nhà mình đã hiểu được Tiêu Dao đang nghĩ cái gì, ánh mắt lập tức không vui, trong nháy mắt liền trừng y một cái, sau đó lại gõ lên đầu y một cái, lên tiếng: “Mau ăn đồ ăn của ngươi đi!”
Tiêu Dao muốn gào thét, ngài đánh ta làm cái gì, muốn đánh thì cũng phải đánh cái tên Tào không biết xấu hổ Đức kia kìa!
Cũng đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến âm thanh vang vọng, là Côn Long và thần rồng ba đầu Vân Thác!
Đây là mùi vị gì, sao lại thơm như thế? Hai người không khỏi nghi ngờ, cảm giác lỗ chân lông đều nở rộng, thần thanh khí sảng không gì sánh được.
Mấy ngày này, hai người bọn họ đều trải qua sinh tử trập trùng, căn cơ đại đạo bị hao tổn, nếu không có Thiên Tôn tự mình xuất thủ, bọn họ chắc chắn đã xong đời.
Dù vậy thì bọn họ cũng bị tổn thương nguyên khí rất nặng, vất vả mãi mới khôi phục, ngày hôm nay nghe nói sau khi Tào Đức xuất quan đã lập tức dẫn người đến nơi này, muốn tìm Tào Đức gây phiền phức.
Thế nhưng vừa mới lên đến sân thượng, bọn họ liền trông thấy một đám Thần Vương ngồi đó, hai người liền hít ngược một ngụm khí lạnh, có chút rụt rè.
“Mùi gì vậy, thơm như thế?” Một người bên cạnh Côn Long nói nhỏ, bị mùi hương kia huân đến độ nước miếng đều ứa ra, bởi vì bên trong nguyên liệu nấu ăn kia không chỉ có một mùi hương đặc biệt, còn có cả mảnh vỡ đạo tắc hấp dẫn người.
Quả thực bất phàm, mùi vị quá mê người, Côn Long cùng Vân Thác không khỏi nghi ngờ.
“Ừm, xác thực rất thơm, chỉ mỗi mùi hương đã khiến hoạt tính trong thân thể người ta tăng lên, có chút đặc biệt.” Lúc này, Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu cũng xuất hiện, đi cùng gã ta là một thanh niên tóc trắng, từ trên trời giáng xuống, có mặt ở sân thượng, nhìn về phía bàn cơm bên đó.
“Hương thơm thực đậm, thực sự là sơn hào hải vị tuyệt thế!” Thanh niên tóc trắng tán thưởng một tiếng.